Ở một góckhuất nào đó trong trường, Hạ Vũ đang lười nhác lật trang sách, bộ dángrất thư sinh. Cô thậm chí không mảy may quan tâm cơn bão mà mình vừa gây ra cho cả trường. Lần này có vẻ vị Hạ tiểu thư này thành hiện tượngrồi!
Khẽ gập cuốn sách, cô xoa xoa cái bụng đã sớm tiêu hóa hết bữa sáng.
- Xem ra buổi hẹn với căn tin phải đẩy sớm lên rồi.
Hành lang lúc này thật trống trải, hoàn toàn đối nghịch với bầu không khí ởsảnh lớn. Nếu ngôi trường này lúc nào cũng yên tĩnh thế này, có vẻ nhưsẽ trở thành địa điểm ưa thích của Hạ Vũ. Tiếc là sự thật thường đaulòng.
"RẦM!!!"
- Cẩn thận! - Hạ Vũ vội vươn tay kéo người trước mặt, một tay bám trụ lấy cầu thang.
"Cạch" tiếng quyển sách rơi xuống đất nhất thời làm cho mọi thứ như ngừng lại, chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc cùng tiếng tim đập loạn xạ.
- Không sao chứ?
- Cảm... cảm ơn...
Hạ Vũ đánh giá cô gái trước mặt. Cô có một đôi mắt đen ướt át, dường nhưhàm chứa một tâm hồn không bị vấy bẩn. Gương mặt thanh tú, đôi môi hồngkhẽ mấp máy theo từng nhịp thở. Có lẽ cô gái này bị bệnh bởi da cô hơitái. Xem ra Hạ Vũ không thể cứ giữ khư khư cái mặt lạnh mà nói chuyệnvới bệnh nhân rồi.
- Ừm, lần sau nhớ cẩn thận hơn. - Cô nói, còn khuyến mãi thêm một nụ cười tỏa nắng nữa.
- Tớ... tớ là Âu Thiên Kì! 12A2! Gọi tớ là Thiên Kì...
- Ừ, rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nam-thi-sao-chu-nu-phu-ta-xin-kieu/3274927/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.