Chương trước
Chương sau
Minh Hoàn ngồi trên giường nhỏ, nàng rót một tách trà nhấp cho thấm môi, nước trà lạnh lẽo vừa vào trong cuống họng nàng mới chợt nhận ra, đây là tách trà ngày thường Lưu Đàn dùng.
  
Hôm nay nàng trang điểm đến đây, trên đôi môi thoa một lớp son mỏng, miệng tách trà trắng tuyết dính một dấu môi hơi đỏ.
  
Minh Hoàn có chút xấu hổ muốn lấy khăn tay ra lau đi, lúc này Lưu Đàn đột nhiên đi vào.
  
Nàng bị tiếng đẩy cửa vào dọa giật mình, tay vung lên, tách trà rơi xuống, làn váy ướt sũng nước.  
  
Giọng Minh Hoàn có chút bất lực: "Tiểu nữ..."  
  
Không tìm ra được thứ gì để lau, Lưu Đàn rút áo khoác treo ở bên cạnh xuống để cho nàng lau, thuận tay đoạt lấy tách trà đặt lại trên bàn: "Cô nương đã lớn ngần này, sao lại còn bất cẩn như vậy hả?"  
  
Minh Hoàn không nói thành lời.
  
Lưu Đàn nói: “Ta sẽ cho thị nữ lấy y phục tới cho muội, muội ngồi ở trong này, mặc y phục ướt không tốt cho sức khỏe.”
  
"Không cần đâu ạ." Minh Hoàn lên tiếng, "Để thị nữ mang y phục qua đây, chắc chắn sẽ khiến bọn họ nghi ngờ trong này đã xảy ra chuyện gì."
  
Rõ ràng đang yên đang lành, sao phải thay y phục gì chứ? Chắc chắn người khác sẽ nghĩ này nọ.  
  
"Hoàn Hoàn không tin tưởng hạ nhân trong Mục Vương phủ?" Lưu Đàn thì lại mong sao tất cả mọi người đều biết Minh Hoàn là người của hắn, "Yên tâm đi, hạ nhân trong Mục Vương phủ không dám ăn nói lung tung sau lưng đâu, kẻ nào dám nói lời khiến muội tức giận, Cô sẽ chém - đuổi kẻ đó đi, có được không?"   
  
Minh Hoàn không muốn để quá nhiều người hiểu lầm, nàng lắc đầu nói: "Thôi vậy, trời cũng không lạnh, đợi một chút là khô ngay, tiểu nữ cũng không yếu ớt đến thế, về rồi thay y phục sau ạ."  
  
Minh Hoàn hiểu sâu sắc sự khủng khiếp của lời đồn đãi, nếu lỡ như có một thị nữ thầm nghi ngờ mối quan hệ giữa nàng với Lưu Đàn, nhất thời không giữ mồm miệng, chạy đến trước mặt thái phi kể lể, khiến thái phi cũng hiểu lầm rồi từ đó tác hợp nàng và Lưu Đàn--- Đến khi đó, Lưu Đàn lòng dạ chỉ muốn xem nàng là muội muội sau cùng nhất định sẽ ghét bỏ nàng. 
  
Dù sao thì mối quan hệ giữa hai người cũng chỉ là nghĩa huynh nghĩa muội, nàng không thể dựa trên điểm giống nhau với muội muội đoản mệnh của Lưu Đàn để cùng hắn phát triển hướng khác.
Chuyện này không chỉ là thiếu tôn trọng với muội muội yểu mệnh của Lưu Đàn, mà còn là thiếu tôn trọng với Lưu Đàn.
  
Lưu Đàn có thiên tính vạn toán cũng không ngờ được những suy nghĩ tỉ mỉ, vòng vèo của Minh Hoàn.
  
Hắn cười nói, “Thật sự không yếu ớt?"
  
Minh Hoàn đáp lời: "Không yếu ớt chút nào." Mặc bộ y phục thấm ướt cũng không phải chuyện gì to tát, vả lại cũng không phải đặc biệt ướt.   
  
Lưu Đàn nói: “Nhưng mà Cô cứ luôn cảm thấy Hoàn Hoàn là một cái túi mỏng manh."
  
Từ trước tới nay Lưu Đàn không phải người bạc đãi nữ nhân của mình, người của hắn, hắn có thể ức hiếp, có thể chiếm đoạt, nhưng xưa nay không nỡ đánh đập, không nỡ giày vò thân xác. Kiếp trước cho dù hắn có hà hiếp Minh Hoàn như thế nào, nhưng chỉ cần nàng bị bệnh nhẹ thôi, hắn cũng sẽ ân cần ở bên giường chăm sóc hầu hạ.   
Minh Hoàn cũng không tính là người yếu ớt, nhưng hắn cứ nhất mực khiến nàng quen với yếu ớt, ăn, uống, mặc đều cho nàng thứ tốt nhất, ngoại trừ hắn thì không cho phép bất kỳ ai được tỏ vẻ với nàng. Khi đó, ngay cả công chúa hoàng hậu trong cung, cũng không được cưng chiều như Mục Vương phi Minh Hoàn.
  
Lưu Đàn đặt chiếc hộp trong tay sang một bên, hắn đi vào trong lấy ra một chiếc chăn bông và y phục: "Muội ở trong tấm chăn này cởi bỏ y phục ra, mặc y phục của Cô trước, Cô hong khô y phục của muội ở một bên giường, chưa đầy một canh giờ chắc chắn sẽ khô ngay."
  
Nàng do dự một lúc, nhưng nếu còn tiếp tục từ chối thì thật sự là không tốt lắm.
  
Minh Hoàn bảo Lưu Đàn xoay lưng lại, nàng ở trong tấm chăn sột soạt cởi bỏ váy vóc của mình, cầm lấy y phục để một bên của Lưu Đàn mặc vào.
  
Đối với nàng mà nói, y phục của Lưu Đàn là quá rộng, nếu nàng buông xuống chắc chắc y phục sẽ kéo lấy người nàng, sau khi mặc vào xong xuôi, Minh Hoàn xắn tay áo lên: "Điện hạ, tiểu nữ xong rồi."
  
Lưu Đàn xoay người lại nhìn nàng.
  
Y phục thật sự quá rộng, dáng vóc nàng và Lưu Đàn chênh lệch quá nhiều, giống như một tiểu cô nương đáng thương lén lấy y phục của người lớn mặc vào, ngồi trong tấm chăn có chút bất lực.   
  
Nàng nói: “Thỉnh cầu điện hạ hãy lấy y phục hong khô bên cạnh cửa sổ một chút, tiểu nữ... để một mình tiểu nữ ngồi ở trong này chờ một chút, chúng ta vẫn nên tránh gây ra chút hiềm nghi."
  
Minh Hoàn vẫn luôn biết mình là cô nương chưa xuất giá. Mục Vương là nam nhân, trời sinh bản tính hào phóng, có một số tiểu tiết có thể không tính toán nhưng còn nàng thì không thể.   
  
Ánh mắt Lưu Đàn u ám.
Tránh hiềm nghi? Vì sao phải tránh hiềm nghi? Hắn từng bước thận trọng còn không phải vì muốn nàng đến gần hắn sao?
  
Lưu Đàn hong khô váy Minh Hoàn bên cửa sổ, gió nhẹ lại ấm áp, váy áo của nàng lại bằng lụa nên có lẽ sẽ nhanh chóng được phơi khô. Hắn gấp váy nàng lại, để phần váy ướt lộ ra bên ngoài.
  
Sau khi quay lại, lúc này khóe môi Lưu Đàn mới nhếch một nụ cười dịu dàng: "Hoàn Hoàn hà tất phải mất tự nhiên như vậy."

  
Hắn ngồi đối diện Minh Hoàn, mở chiếc hộp gỗ ra: "Đây là quà Cô mang về cho muội, muội nhìn xem có thích hay không?"
  
Minh Hoàn nhìn về chiếc hộp gỗ tử đàn hương.   
  
Bên trong hộp có hai viên trân châu to bằng quả trứng chim bồ câu, viên trân châu tròn trịa mịn màng, lấp lánh trong suốt, không tốn nghìn vàng e là khó mà có được.
  
Minh Hoàn vốn cho rằng, nếu đúng thật như Đào Nhụy nói, Lưu Đàn chỉ mang về món đồ chơi nhỏ, nhưng không ngờ, Lưu Đàn lại mang về món quà quý giá như vậy.
  
Một viên trân châu lớn lại còn tròn trịa óng ánh như thế này, cho dù làm thành cống phẩm dâng tặng tới kinh thành cũng là quà xa xỉ.
  
Lưu Đàn nói: "Trong khoảng thời gian này, Hoàn Hoàn bầu bạn cùng với thái phi chắc chắn cũng tốn không ít công sức, Cô cũng không biết tặng quà gì cho muội mới được, quận Thừa có sản vật là trân châu, Cô lập tức cho thủ hạ tùy ý mua hai viên này, hy vọng có thể vừa mắt muội."
  
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo của Minh Hoàn: “Không cho phép từ chối tâm ý của Cô."
  
Minh Hoàn gật đầu: "Cảm tạ tâm ý của điện hạ."
  
Lưu Đàn nói: "Tầm mắt thủ hạ của Cô không tốt, trân châu cũng quá to, làm thành hoa tai hay dây chuyền đều không đủ đẹp mắt, trong vương phủ có một thợ thêu tay nghề cao siêu, hôm sau Cô đưa nàng ta đến gặp muội thêu cho muội một đôi giày, đính viên trân châu trên mũi giày nhất định trông sẽ rất đẹp."   
  
Minh Hoàn "Vâng" một tiếng: "Đã khiến điện hạ phải hao tâm rồi."  
  
Bởi vì khi nãy thay y phục nên tóc Minh Hoàn hơi lỏng lẻo, trâm hoa rũ xuống dưới. Lưu Đàn muốn chỉnh lại tóc giúp nàng một chút, nhưng lại sợ bản thân không cầm lòng được, nhịn không nổi mà sờ soạng chỗ khác của nàng.
Minh Hoàn đưa tay lên đỡ lấy.
  
Bởi vì nàng đang mặc y phục của Lưu Đàn, khi nhấc tay lên, lộ ra miếng ngọc bội ngày thường nàng hay nhét vào bên trong áo lót, miếng ngọc bội hình tròn, màu đế vương, tím đẹp tới độ tinh khiết, trơn mịn ấm áp, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
  
Lưu Đàn biết, miếng ngọc bội này của Minh Hoàn trước nay chưa từng rời khỏi nàng, hắn cũng không biết lai lịch chỉ biết được nàng rất thích miếng ngọc này, mang theo bên người từng giây từng phút, đi nơi nào cũng nhất định không để rơi mất.
  
Ở kiếp trước, Minh Hoàn vẫn cứ mang theo miếng ngọc này bên người cho tới lúc nàng chết.
  
Lưu Đàn nói: "Mảnh ngọc này của Hoàn Hoàn là từ đâu mà có vậy?"   
  
Minh Hoàn nói, “Khi còn nhỏ có một vị ni cô đến nhà, người ấy bị đánh gãy một bên chân, muội băng bó giúp cho người ấy, tặng cho người ấy chút thức ăn, vị đó dùng cái này như quà cảm ơn."
  
Minh Hoàn không nói những lời còn lại. Vị ni cô đó nói, miếng ngọc bội này bảo vệ cho nhân duyên của Minh Hoàn, muốn sau khi nàng trưởng thành, tặng cho người mà trong lòng mình ngưỡng mộ.
  
Lưu Đàn nhìn thấy ánh mắt Minh Hoàn không hiểu sao lại lóe lên tia sáng, hắn hiểu tiểu cô nương này nhất. Nhất định là nàng có lời gì đó giấu lại trong lòng không chịu nói cho hắn nghe.  
  
Lưu Đàn vươn tay bóp bóp miếng ngọc bội của nàng: "Cô quả thật rất thích nó, Hoàn Hoàn tặng cho Cô có được không?"  
  
Khuôn mặt của Minh Hoàn đột nhiên đỏ bừng: "Không được!"
  
"Keo kiệt như vậy sao?" Lưu Đàn lên tiếng, "Tốt xấu cũng gọi Cô một tiếng nghĩa huynh, vậy mà tới miếng ngọc bội cũng không nỡ tặng? Lẽ nào là ni cô nói, không cho phép muội tặng người khác?"   
  
Minh Hoàn không nói được lời nào.
  
Bảo nàng nói ra sự thật, nàng tuyệt đối không thể nói ra, bảo nàng nói dối, nàng nhất thời không nghĩ ra được.
  
Ngược lại Lưu Đàn trước sau vẫn không biết xấu hổ, hắn biết tính khí Minh Hoàn. Nếu mảnh ngọc này thật sự không thể tặng cho người khác, nhất định nàng đã nói ra, cứ ấp a ấp úng như này, nói không chừng là tặng cho người trong lòng.   
  
Hắn muốn trở thành người trong lòng Minh Hoàn.
  
Hắn nhấc tay tháo ra cho nàng, đeo mảnh ngọc bội lên người mình: "Cô muốn nó."  
Minh Hoàn gian nan cất giọng: "Được rồi." Lời của ni cô kia cũng chưa chắc là thật, tặng cho nghĩa huynh hay là trượng phu tương lai chắc cũng chẳng có gì khác nhau.
  
Lưu Đàn nói: "Y phục của Hoàn Hoàn trong một canh giờ chắc cũng chưa khô kịp, lúc này Cô cũng cảm thấy nhàm chán, hay là Hoàn Hoàn kể chuyện cho Cô nghe đi."
  
Nàng không biết kể câu chuyện nào.
  
Minh Hoàn nói: “Tiểu nữ chơi cờ với điện hạ nhé."
  
Lưu Đàn không muốn đánh cờ, hắn cầm lấy cây sáo ngọc treo trên tường : “Hoàn Hoàn có thể thổi sáo chứ?"

  
Minh Hoàn gật gật đầu.
  
Sắc trời bên ngoài đã tối từ lâu, nàng ngồi dưới ánh đèn, mái tóc xõa trên bờ vai, mặc y phục của Lưu Đàn, chậm rãi nâng câu sáo đến bên miệng. Tia sáng lóa trên mặt nước uyển chuyển trong ánh mắt nàng chậm rãi khép lại.
  
Tiếng sáo phiêu lãng du dương, giống như phượng hoàng bay lượn trên mây, đặc biệt dễ chịu.
  
Lưu Đàn lẳng lặng nhìn ngắm nàng.
  
Khi Minh Hoàn thổi sáo vẫn luôn thích khép mắt lại, hàng mi dài hắt một mảng bóng nhỏ, đường nét cánh môi đẹp đẽ, mang theo màu sắc rung động lòng người.
  
Khúc nhạc này Lưu Đàn đã nghe Minh Hoàn thổi qua vô số lần. Kiếp trước nàng từng đứng một mình trên lầu cao tự thổi nhạc, tự mình tìm kiếm niềm vui. Khi đó hắn không dám đi làm phiền nàng bởi vì hắn biết, chỉ cần hắn xuất hiện thì Minh Hoàn sẽ không thổi nữa. Sau khi hắn chết đi, trong ngày giỗ sau đó mười lăm năm nàng từng thổi một lần, hắn cũng không biết là ngẫu nhiên hay là cố ý.
  
Khúc nhạc kết thúc, Minh Hoàn chậm rãi mở mắt ra.  
  
Lưu Đàn nói, "Tên của khúc nhạc này là gì?"
  
Minh Hoàn nói: "Là tiểu nữ tùy tiện thổi, không phải khúc nhạc nổi tiếng, cũng chưa từng nghĩ tên cho nó."
  
"Nghe hay lắm." Lưu Đàn không thể che giấu được tình ý, hắn nhìn đôi mắt dịu dàng của Minh Hoàn, "Cô rất thích."   
  
Minh Hoàn khẽ cong môi: “Ngài thích là được, y phục đã khô chưa ạ?"
  
Hắn sờ soạng, cũng khô rồi.  
  
Minh Hoàn thay y phục, lúc này mới bước xuống giường, nàng nói:" Điện hạ, thời gian đã không còn sớm, tiểu nữ cũng nên trở về rồi."
  
Lưu Đàn "Ừ" một tiếng: "Cô tiễn muội."   
  
Minh Hoàn lắc lắc đầu, nói: "Không cần đâu, tiểu nữ vẫn có thể tìm ra đường về."
  
Sau khi nàng ra ngoài, không biết Đào Nhụy đã rời đi từ lúc nào, Minh Hoàn đành phải trở về một mình. Khi đi về, nàng bắt buộc phải đi vòng qua vườn hoa nhỏ, bước đi bước đi, đột nhiên Minh Hoàn thấy phía sau có điều bất thường.  
  
Nàng quay đầu lại, trong khoảng cách mười bước chân, một con hổ trắng to lớn trừng cặp mắt phát ra thứ ánh sáng xa thẳm nhìn về phía nàng.
  
Minh Hoàn: "!!!"
  
Đôi chân nàng trong nháy mắt tê dại, lùi ra sau một bước.   
  
Con hổ trắng cũng tiến lên một bước.
  
Minh Hoàn hoảng sợ tới mức không thốt nên lời.  
  
Lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Tiểu Bạch, lùi lại!”
  
Con hổ trắng lập tức quay đầu lại, vừa nhìn thấy người tới liền hất đuôi, lẳng lặng bỏ chạy.
  
Lưu Đàn bước về phía trước và nói: "Khi nãy Cô quên nói với muội trong vườn có con hổ, Hoàn Hoàn, có phải muội bị hoảng sợ rồi không?"
  
Minh Hoàn gắng gượng lắc đầu: "Không có, vẫn ổn ạ."   
  
Vừa nãy chỉ trong nháy mắt, nàng thật sự cảm thấy con hổ đáng sợ đó sẽ nhảy bổ vào cắn xé nàng. Nàng thậm chí sợ hãi tới mức đầu óc trống rỗng.   
  
Lưu Đàn nói: “Cô đưa muội về."
  
Nàng đang định cất bước đi, nhưng lại phát hiện ra chân mình bị dọa tới mềm nhũn, đi được hai bước thì ngã thẳng về phía trước, cũng may Lưu Đàn đã ôm nàng vào lòng.
  
Lưu Đàn khẽ cười nói: "Hoàn Hoàn sợ tới chân yếu rồi sao?"  
  
Minh Hoàn không thể nói thêm lời nào nữa, mùi hương thanh mát trên người Lưu Đàn ngửi rất dễ chịu, nhưng nàng lại cảm thấy đầu óc mình choáng váng, mắt không thể mở ra nổi.   
  
Lưu Đàn ôm tiểu cô nương mềm mại hôn mê bất tỉnh ngã vào trong lòng, khóe môi hắn mỉm cười, nhưng trong mắt lại chất chứa một tia u tối: "Không ngoan ngoãn chút nào, sao cứ muốn rời xa Cô vậy? Hửm?"  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.