Ba ngày sau, bên Mục Vương phủ đã phái người đến đón.
Minh Hoàn ngạc nhiên vì người Mục Vương phủ đến quá nhanh, nhưng bên chỗ Mục Vương thậm chí còn không bằng lòng chờ đợi cả ba ngày này. Sào Ngọc đỡ Minh Hoàn lên xe ngựa, ngay sau đó, Điền Vũ Vận cũng đi vào.
Minh Hoàn lạnh lùng nhắm mắt lại, Điền Vũ Vận nhìn dáng vẻ của Minh Hoàn cũng cảm thấy không có hứng thú, không dám nói một câu nào.
Từ góc độ của Điền Vũ Vận mà quan sát, Minh Hoàn quả thật mang một nhan sắc trời ban, hàng lông mi mỏng dài, làn da trắng sáng óng ánh... nhìn mà khiến vành mắt nàng ta đỏ cả lên.
Điền Vũ Vận cũng được xem như là một giai nhân thanh tú, cũng có chút ít nhan sắc,nhưng ở trước Minh Hoàn, lại giống như một hòn đá không biết phát sáng.
Điều khiến Điền Vũ Vận ghen ghét nhất cũng không phải là dung mạo của Minh Hoàn, mà là khí chất tỏa ra từ trong xương cốt của Minh Hoàn, không chút nghi ngờ khi Minh Hoàn là người xuất trần, lạnh lùng trong trẻo, dáng vẻ không e dè không sợ hãi, đứng trước mặt ai khí chất vẫn thản nhiên là điều mà bất luận Điền Vũ Vận có làm như thế nào cũng không thể có được.
Minh Hoàn chợp mắt được một giấc, đợi đến khi tới Mục Vương phủ, nàng và Điền Vũ Vận cùng đến gặp Mục thái phi.
Mục thái phi là người phong thái ung dung, một đôi mắt phượng tinh anh, hơn bốn mươi tuổi nhưng được chăm sóc giữ gìn rất tốt, vừa trông thấy Mục thái phi, Điền vũ Vận đã bị thu hút không nói nên lời.
Minh Hoàn uyển chuyển hành lễ: "Tiểu nữ Minh Hoàn, bái kiến thái phi nương nương."
Mục thái phi trước nay vẫn luôn là người uy nghiêm, thời trẻ bà từng là nữ nhân mạnh mẽ cứng rắn, bây giờ đã già đi phần nào nhưng không có chút dáng vẻ hiền dịu, ngược lại càng khiến người ta cảm thấy lạnh lùng, trang nghiêm, khó gần.
Nhi tử không hiểu chuyện tình cảm khó khăn lắm mới rung động, để tránh làm con dâu tương lai sợ hãi, Mục thái phi khẽ mỉm cười: "Mấy ngày trước ta gặp được ngươi, trong nhiều cô nương như vậy, ngươi là bắt mắt nhất, đến đây cho ta ngắm nhìn nào."
Minh Hoàn bước tới phía trước.
Mục thái phi nắm lấy tay Minh Hoàn.
Cái tên tiểu tử Lưu Đàn này, từ nhỏ đã thích món đồ tốt nhất. Công tử nhà khác mười lăm tuổi đã có thông phòng, khi hắn lên mười lăm tuổi, cũng không chịu liếc mắt nhìn đến thị nữ xinh đẹp trong phủ lấy một cái. Mục thái phi nhắc nhở nhiều lần nhưng Lưu Đàn đều xem như gió thoảng bên tai. Bà vốn tưởng rằng Lưu Đàn chậm chạp không hiểu chuyện tình cảm nam nữ, không ngờ được là Lưu Đàn lại muốn có giai nhân tuyệt sắc chim sa cá lặn.
Không hổ là nhi tử của bà, có chí khí.
"Minh Hoàn? Là chữ Hoàn (1) nào?" Mục thái phi hỏi, "Uyển (2) trong uyển chuyển dịu dàng sao?" (1)莞 phiên âm wan nghĩa là mỉm cười, trùng âm wan với chữ 婉 (2) nghĩa là uyển chuyển.
"Tên hay. Ta sẽ gọi ngươi là Hoàn Hoàn." Mục thái phi nói, "Đến đây ngồi kế bên ta nào, đầu bếp trong vương phủ là đầu bếp trứ danh mời từ kinh thành đến, nếm thử chút món điểm tâm này đi."
Mục thái phi nhìn thì có vẻ uy nghiêm, nhưng đối đãi với người khác lại cực kỳ hòa nhã, nói chuyện vài ba câu thì dùng thân phận trưởng bối để rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Tuy rằng Minh Hoàn không biết được vì sao ngay lần đầu gặp mặt, Mục thái phi đã đối xử tốt với nàng như vậy, nhưng nhận được sự xem trọng này, trong lòng nàng cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Điền Vũ Vận ngồi ở cạnh bên nhìn trân trân, Mục thái phi không hề hỏi tới nàng ta, nàng ta sợ hãi nữ nhân cao quý này nhưng cũng không dám nói câu nào.
Sau khi cùng nhau dùng ngự thiện, Mục thái phi cho người dẫn Minh Hoàn đi đến chỗ ở.
Đi đầu chính là vị ma ma ngày đó đã gặp, gọi là Lam ma ma, Minh Hoàn và Điền Vũ Vận đi theo sau Lam ma ma. Mục Vương phủ cực kỳ rộng lớn, nơi đây là nhà trong, Minh Hoàn cũng chỉ 1 ` mới đi qua vài đoạn đường ngắn, nàng nhìn từng cây hoa ngọn cỏ, đình đài lầu gác thì biết ngay Mục Vương phủ thật sự hào hoa xa xỉ chứ không phải chỉ có lời đồn.
Những giống hoa mẫu đơn quý hiếm diêu hoàng, ngụy tử, đậu lục, triệu phấn ở trong Mục Vương phủ, lại có thể giống như loài hoa dân dã thông thường, có thể nhìn thấy ở khắp nơi. Minh Hoàn nghĩ tới dáng vẻ không giống như người yêu thích hoa cỏ của Mục Vương, khi nãy nàng nhìn thấy ở ống tay áo và cổ áo của Mục thái phi đều có những hình hoa mẫu đơn được thêu tinh xảo bằng sợi chỉ vàng, nàng đoán rằng Mục thái phi chắc chắn là yêu thích hoa mẫu đơn nhất.
Lam ma ma đưa Minh Hoàn tới một tiểu viện tĩnh lặng, trước sau viện được bao phủ bởi một rặng trúc xanh tươi, con đường nhỏ rải đá xanh, hành lang quanh co, khung cảnh tao nhã, có hai nha đầu mười lăm tuổi đang tưới nước cho hải đường, vừa nhìn thấy người đến thì ngước mắt mỉm cười: "Lam ma ma, đây là Minh cô nương sao? Chúng con đều trông ngóng chờ đợi Minh cô nương đến đây từ rất lâu rồi.”
Lam ma ma nói với Minh Hoàn: "Minh tiểu thư, đây là hai nha đầu mà thái phi phái đến đây hầu hạ người, y phục xanh là Lục Trúc, y phục vàng là Đào Nhụy, ngày thường tay chân cũng nhanh nhẹn. Bên trong đã được quét dọn sạch sẽ rồi đó ạ." Minh Hoàn khẽ cười: "Đã làm phiền ma ma rồi."
Lam ma ma thấy Minh Hoàn không mảy may ra vẻ, tính cách cũng dịu dàng, nhìn Minh Hoàn cười cười rồi nói: "Người có thể vào trong xem thử."
Minh Hoàn bước vào cửa, Điền Vũ Vận cũng bước theo vào, Lam ma ma nhấc tay cản nàng ta lại: "Điền cô nương, nơi này nhỏ hẹp, không đủ chỗ ở cho cả hai vị cô nương."
Điền Vũ Vận sững sờ.
Thế này mà nói là nhỏ? Nàng ta cảm thấy ba bốn người ở cũng không thành vấn đề.
Lam ma ma nói: "Chỗ ở của người cách nơi này hơi xa, xin mời đi theo nô tỳ."
Mục Vương phủ dù sao cũng là Mục Vương phủ, lá gan Điền Vũ Vận cũng không tính là quá to, không dám lỗ mãng, nàng ta lập tức theo Lam ma ma rời đi.
Minh Hoàn vào trong xem thử, bên trong quả thật là sạch sẽ gọn gàng, trong lư hương đốt hương hoa bách hợp thơm nhẹ.
Xông mùi hương này nàng cảm thấy có hơi buồn ngủ, ngồi trên giường nhỏ, một tay chống cằm hơi thiu thiu ngủ. Sào Ngọc và hai người thị nữ ở tiền viện, cho nên không thể nhìn thấy người nào đó từ hậu viện đi vào.
Kể từ sau khi sống lại, đây là lần đầu tiên Lưu Đàn nhìn thấy Minh Hoàn ở khoảng cách gần như vậy.
Nàng bị hương thơm nhè nhẹ xông cho đầu óc mụ mị, có chút ít mơ màng, uể oải tới mức không mở nổi mi mắt.
Nghe thấy âm thanh nho nhỏ, Minh Hoàn cứ tưởng là Sào Ngọc đi tới, nên chỉ thờ ơ nói: "Trà."
Lưu Đàn rót một tách trà, tiến đến quỳ xuống, dâng tách trà đến bên môi Minh Hoàn.
Nàng bị hương thơm xông đến mức không mở mắt ra nổi, trong lúc nửa tỉnh nửa mê mà hớp từng ngụm trong tách trà Lưu Đàn đưa.
Sau khi uống nửa tách trà, Minh Hoàn không còn miệng đắng lưỡi khô cho lắm, nàng khẽ liếm môi dưới: "Không cần nữa."
Sau đó, nàng chìm vào giấc ngủ sâu hơn.
Lưu Đàn lấy từ trong tay áo một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau bờ môi của Minh Hoàn.
Ánh mắt hắn vốn âm u thâm sâu, nhưng bên trong tựa như có một ngọn lửa đang bập bùng.
Sau khi sống lại, Lưu Đàn hẳn là nên giết những tên thủ hạ đã hạ độc hắn năm đó ở ngay giây phút đầu tiên, bây giờ hắn lại trì hoãn những chuyện đó, chỉ muốn ngồi xuống yên lặng ngắm nhìn Minh Hoàn.
Khi hắn chỉ là một hồn phách, cho dù là đau khổ hắn cũng không cảm nhận được, hiện tại hắn đã có thân thể, ngồi trước mặt nàng, ngắm dung nhan xinh đẹp xuất trần của nàng, trong lòng nóng lên từng chút từng chút một.
Đây là Hoàn Hoàn của hắn, Hoàn Hoàn độc nhất vô nhị.
Lưu Đàn chỉ ngắm nhìn nàng trong nửa khắc, chưa từng chạm vào nàng, bởi vì Minh Hoàn quả thật vô cùng sạch sẽ.
Nàng mới mười bốn tuổi, còn chưa tới cập kê, giữa hai hàng chân mày có chút ít ngây thơ trẻ con. Lưu Đàn muốn bảo vệ phần ngây thơ này của Minh Hoàn, nhưng cũng muốn phá tan phần ngây thơ này, trong lòng Lưu Đàn có thứ cảm giác nhộn nhạo khó nói thành lời. Sau cùng, Lưu Đàn từ trước tới nay không hiểu phong tình dịu dàng quyến rũ rốt cuộc cũng được một lần lãng mạn, hắn vươn ngón tay, nhẹ nhàng bóp viên trân châu hoa tai đang rũ bên trái tai Minh Hoàn.
Trân châu trơn mịn, có chút cảm giác mát lạnh, nhưng đầu ngón tay Lưu Đàn trong nháy mắt lại nóng rực.
Nam nhân luôn luôn lạnh lùng, thẳng thắn cương nghị, rõ ràng chỉ đụng chạm một chút, kéo nhẹ trái tai nàng, lại nhanh chóng rụt tay lại, gốc tai hắn có hơi nóng lên.
Hắn đến không một tiếng động, rời đi cũng trong lặng lẽ.
Lưu Đàn không phải kẻ ngây thơ, bởi vì chạm vào hoa tai nàng mà cảm thấy mơ màng quyến rũ, hắn chỉ là nghĩ tới một số sự việc không thể chịu nổi ở kiếp trước.
Minh Hoàn yêu thích nhất là hoa tai trân châu, trong hộp trang sức quý giá nhiều nhất là trân châu. Có một lần kia, Lưu Đàn từ bên ngoài trở về, ngay trước mặt thái phi hắn tặng cho nàng một hộc đông châu, trước mặt người khác, Minh Hoàn rất giỏi giả vờ, nàng cho Lưu Đàn thể diện rạng rỡ lại còn cười nói cảm tạ nhận lấy, nhưng vừa về đến phòng nàng ném ngay sang một bên, thậm chí cũng không thèm nhìn đến dù chỉ là một cái liếc mắt.
Lưu Đàn vô cùng tức giận, kéo Minh Hoàn lên giường, ba ngày cũng không ra khỏi phòng.
Người khác chỉ nhìn thấy vương gia và vương phi được gặp lại nhau sau nhiều ngày xa cách, từ trước tới nay vương gia cũng không nhìn đến nữ nhân khác, tất nhiên sẽ càng quấn quýt nhiều hơn.
Nhưng Lưu Đàn biết, không thể chỉ dùng loại dây dưa triền miên để hình dung loại chuyện này, hắn dành tình yêu mãnh liệt cho nữ nhân này, không có được sự hồi đáp, vừa tủi thân vừa tức giận lại vừa bức bối, chỉ có thể chiếm hữu lấy người thì mới có thể cảm nhận được cảm giác tồn tại của bản thân. Khi đó, Minh Hoàn bị hắn làm cho bật khóc, hắn vừa bóp khuôn cằm Minh Hoàn, mạnh mẽ hôn lên giọt nước mắt của nàng, vừa nói với vẻ tủi thân: "Nàng khóc cái gì chứ? Cô có chỗ nào không tốt hả? Nàng đi theo Cô, đối xử dịu dàng với Cô một chút, Cô cũng có thể lấy tim ra cho nàng." Mục thái phi là một người mẹ dữ dằn, từ nhỏ đã dùng gậy gộc dạy dỗ, Lưu Đàn chưa từng mềm mỏng khi ở trên người nữ nhân.
Hắn đã gặp qua tất cả, xem ra nữ nhân thùy mị nhất là Minh Hoàn, nhưng Minh Hoàn không yêu hắn, không để ý tới hắn.
Ý định này là sai lầm.
Nhưng Lưu Đàn vẫn mắc sai lầm.
Trong lòng hắn thật ra cũng có mơ mộng mong manh rằng, nếu như Minh Hoàn yêu hắn thì sao, chỉ cần hắn giả vờ lương thiện một chút, bình thường một chút, Minh Hoàn chắc chắn sẽ rơi vào tay hắn.
Cho dù đến cuối cùng không phải, hắn vẫn có thể suy xét đến chuyện cưỡng ép người đó đến bên cạnh mình.
Rốt cuộc Minh Hoàn cũng tỉnh lại, không hiểu tại sao nàng lại nhấc tay bóp bóp hoa tai của mình.
Trái tai có vẻ hơi đau, nàng nghĩ rằng do mình bất cẩn mà đè lên.
Trong không khí vẫn loáng thoáng hương thơm hoa bách hợp, trong mùi hoa bách hợp lại xen lẫn chút ít mùi đàn hương trầm tĩnh.
Minh Hoàn không cho thị nữ tiếp tục đốt mùi này trong lư hương nữa, nàng không quen mùi hương này cho lắm.
Cũng đã sắp sửa chập choạng tối, Minh Hoàn bước đi trong hậu viện.
Hậu viện rất lớn, có một giàn hoa đồ mi, hoa đồ mi nở rất đẹp, đứng nhìn từ xa lộ ra một mảng trắng tuyết, trong viện còn còn nhiều loại cây cối hoa cỏ nổi tiếng và quý giá khác, dòng suối chảy róc rách, kỳ thạch tạo dựng, một thú vui tao nhã đặc sắc.
Trong nước tất nhiên không có cá, Minh Hoàn ngồi trên hòn đá phát hiện cạnh bên giàn đồ mi có một cánh cửa nhỏ, chắc là có thể đi ra ngoài được.
Nàng vừa đến Mục Vương phủ, nhưng lại không có tâm tư đi lòng vòng những nơi khác, nơi này dù sao cũng nhà của người khác, chuyện gì cũng nên lấy cẩn thận làm đầu. Điền Vũ Vận không sống cùng một chỗ với nàng, cũng coi như bớt chút phiền phức.
Mục Vương phủ không so sánh được với Minh phủ nơi nào cũng có người bảo vệ nàng, nếu Điền Vũ Vận dám gây chuyện thì ai có thể lo lắng được cho nàng?
Minh Hoàn rũ mắt suy nghĩ một số chuyện, cách cánh cửa nhỏ không xa lắm, Lưu Đàn chờ đợi có hơi mất kiên nhẫn, khuôn mặt khôi ngô của hắn có chút u ám, trông khá đáng sợ.
Một cánh cửa lồ lộ như vậy, là ai thì cũng sẽ nghĩ tới đẩy cánh cửa vào xem thử đúng không? Sao Minh Hoàn còn chưa đẩy cửa?
Một vị phu quân biết thương yêu người khác như hắn đang đứng ở nơi này để tình cờ được gặp bạn đời đây này, sao Minh Hoàn còn chưa đến?
Lẽ nào do giàn hoa đồ mi quá lớn, Minh Hoàn không nhìn thấy cánh cửa đó? Ngày mai có cần phái người phá hủy giàn đồ mi đó không nhỉ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]