Chương trước
Chương sau
Trong lòng Tiết lão phu nhân có vài phần bất mãn, nhưng trên mặt bà không thể hiện ra ngoài, chỉ nói: “Ngươi đừng vội phỏng đoán quá nhiều, ngộ nhỡ lời nàng nói là thật, chúng ta tác hợp như vậy, chẳng phải sẽ khiến người ta phiền chán hay sao?”
Chu thị cười kỳ dị: “Cho dù là sự thật, chúng ta cũng không sợ. Dù sao Minh cô nương cũng đang ở nhà chúng ta, đợi nàng và Thư Lễ lâu ngày sinh tình, sau đó ngài lại khuyên nhủ nàng thêm vài câu, đợi Minh cô nương trở về nhà bảo người Minh gia từ chối cuộc hôn sự mà bọn họ đã định cho nàng. Hơn nữa gia thế nhà chúng ta lại không tồi, nghĩ tới Minh gia cũng không thể xem thường nhà ta.”
Nghe Chu thị nói như vậy, đôi mắt Tiết lão phu nhân hơi nheo lại.
Quả thật đây là một biện pháp.
Chỉ cần chuyện tốt của Tiết Thư Lễ và Minh Hoàn thành công, dựa theo tính tình mỏng manh của Minh Hoàn, nàng tuyệt đối sẽ không ra bên ngoài nhiều lời nửa chữ. Tới khi Minh Hoàn trở về nhà, ở trước mặt phụ huynh, tất nhiên nàng sẽ chỉ nói mình thay đổi tâm ý, yêu thương biểu ca, cầu xin phụ huynh từ chối mối hôn sự ban đầu.
Nghe nói phụ thân và huynh trưởng của Minh Hoàn cực kỳ coi trọng và yêu quý người nữ nhi này, đến lúc đó, không phải Minh Hoàn sẽ vào cửa Tiết gia hay sao?
Tiết Thư Lễ kết thân cùng Minh Hoàn, Minh Ly lại có mối quan hệ tốt với Mục Vương điện hạ, Mục Vương điện hạ nể mặt Minh Ly, coi Minh Hoàn như nghĩa muội, như vậy Tiết Thư Lễ chính là nghĩa đệ của Mục Vương điện hạ rồi.
Có tầng quan hệ này, chắc chắn những người khác sẽ không dám coi thường Tiết gia. Nếu may mắn, nói không chừng chỉ cần Tiết Thư Lễ gặp mặt Mục Vương điện hạ một lần sẽ lọt vào mắt xanh của Mục Vương điện hạ, tương lai tiền đồ vô hạn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tiết lão phu nhân cảm thấy lời Chu thị nói cũng đúng.
Tuy nhiên, với tư cách là người có địa vị tối cao tại Tiết gia, cả ngày nhằm vào Chu thị, cho dù có tán thành cách nói của Chu thị thì bà cũng không dễ dàng tỏ vẻ tán đồng.
Tiết lão phu nhân lạnh nhạt nói với Chu thị: “Ta biết rồi, đợi thêm vài ngày nữa ta sẽ thăm dò ý kiến của Hoàn Nhi, ngươi lui xuống trước đi.”
Chu thị nhìn thần sắc của Tiết lão phu nhân, trong lòng cũng yên tâm vài phần.
Rời khỏi chỗ của Tiết lão phu nhân, trở về nơi ở của mình, Chu thị phân phó thị nữ: “Đi, gọi đại công tử tới đây.”
Tiết Thư Lễ nhanh chóng tới trước mặt Chu thị, Chu thị ngồi trên giường, nhìn thoáng qua nhi tử của mình.
Nói thật, Tiết Thư Lễ lịch sự tuấn tú, Chu thị nhìn thế nào, trong lòng cũng cảm thấy kiêu ngạo.
Bà vẫy vẫy tay: “Lại đây, nương có chuyện muốn nói với con.”
Tiết Thư Lễ thuận theo ngồi xuống trước mặt Chu thị: “Nhi tử nghiêm túc lắng nghe.”
Chu thị nói: “Nương muốn hỏi lại con một lần, con cảm thấy Minh cô nương thế nào?”
Lần trước trả lời vấn đề này, Tiết Thư Lễ nhận ra mẫu thân không hài lòng với câu trả lời của mình. Cho dù trong lòng tham luyến sắc đẹp của Minh Hoàn, Tiết Thư Lễ cũng không dám nói đúng sự thật: “Nhi tử cảm thấy nữ tử vẫn nên đoan trang hào phóng thì tốt hơn, biểu muội quá mức nổi bật.”
Kỳ thật tâm lý của Chu thị rất tinh tế, bà không hy vọng tương lai nhi tử của mình quá mức yêu thích thê tử.
Bà nheo mắt nhìn Tiết Thư Lễ: “Nếu hứa hôn Minh cô nương cho con, con có bằng lòng không?”
Trong lòng Tiết Thư Lễ vui mừng: “Thật sao?”
Chu thị hạ giọng: “Nghe cẩn thận cho ta!”
Ba mươi phút sau, Tiết Thư Lễ rời khỏi sân viện của Chu thị, trên gương mặt trắng nõn hiện lên một chút ửng hồng.
Thành thật mà nói, biểu muội Minh Hoàn là nữ tử đẹp nhất mà Tiết Thư Lễ từng gặp, hai đường đệ khác cũng thường lén lút nói chuyện, bọn họ không thể tưởng tượng nổi có nữ tử nào đẹp hơn Minh Hoàn.
Nếu hắn có thể cưới được Minh Hoàn, tới lúc đó, vừa có kiều thê ở bên vừa có thể được Mục Vương điện hạ dìu dắt, tương lai tươi sáng……
...
Buổi tối khi Minh Hoàn dùng cơm cùng Tiết lão phu nhân đã ý thức được điều gì đó không thích hợp.
Bình thường, cho dù ngồi cùng một bàn ăn với Tiết Thư Lễ, hắn cũng sẽ ngồi cạnh hai biểu ca khác, thế nhưng hôm nay hắn lại ngồi bên phía tay trái của Minh Hoàn.
Tới khi ngồi xuống, Tiết Thư Lễ dịu dàng nhìn Minh Hoàn: “Hôm nay, thoạt nhìn khí sắc của biểu muội không tốt lắm, muội nghỉ ngơi không đủ sao?”
Minh Hoàn gật đầu nói: “Làm phiền đại biểu ca lo lắng, chỉ là buổi trưa muội ngủ không ngon, có chút nhớ mong phụ thân và huynh trưởng.”

“Biểu muội chớ có nhớ nhà, cứ coi Tiết phủ như nhà của mình là được rồi.” Tiết Thư Lễ nhìn chằm chằm sườn mặt của Minh Hoàn, cho dù ở khoảng cách gần như vậy thì hắn cũng không nhìn ra một chút tỳ vết nào trên mặt Minh Hoàn. Hàng mi dài của nàng rũ xuống để lại một bóng râm nhỏ nơi đáy mắt, vừa điềm tĩnh lại xinh đẹp, “Ngày thường có chuyện gì không vui cũng có thể nói với ta, ta sẽ an ủi muội.”
Minh Hoàn không tiếp lời Tiết Thư Lễ, nàng chỉ rũ mắt nhìn xuống đường thêu tinh xảo và phức tạp trên vạt áo của mình, trên môi mang theo ý cười lạnh nhạt xa cách.
Cơm đã chuẩn bị xong, trước mặt Minh Hoàn là một bát cơm gạo tẻ nhỏ, nàng thong thả dùng cơm, Tiết Thư Lễ đột nhiên gắp cho Minh Hoàn một miếng thịt gà, đặt vào đĩa của nàng: “Biểu muội ăn nhiều một chút, muội gầy quá.”
Minh Hoàn thiếu chút nữa sa sầm mặt, tuy nhiên nàng vẫn cố gắng duy trì nụ cười: “Cảm ơn đại biểu ca.”
Tiết lão phu nhân cười dịu dàng nói: “Thư Lễ là người rất biết chăm sóc người khác, Hoàn Hoàn, con nói có phải hay không?”
Minh Hoàn miễn cưỡng cười: “Đại biểu ca đúng là người rất tốt.”
Đáng tiếc, khi nàng nhìn chằm chằm vào miếng thịt trên đĩa kia, chỉ cảm thấy ghê tởm.
Ngày thường mỗi khi ăn cơm ở nhà, huynh trưởng nàng đều biết nam nữ thụ thụ bất thân, nên luôn đổi một đôi đũa sạch để gắp thức ăn cho nàng, thế nhưng Tiết Thư Lễ lại dùng đôi đũa mà hắn đang ăn để gắp thức ăn cho nàng.
Tất nhiên Minh Hoàn không ăn những món mà Tiết Thư Lễ gắp cho nàng, nàng chỉ ăn phần cơm sạch sẽ ở trong bát, chậm rãi, một vài hạt, đợi người khác buông đũa xuống, nàng cũng lập tức buông đũa.
Sau khi súc miệng, Minh Hoàn trò chuyện vài câu cùng lão phu nhân.
Lúc chuẩn bị rời đi, Chu thị liếc mắt nhìn Tiết Thư Lễ: “Thư lễ, còn không mau đưa biểu muội trở về!”
Tiết Thư Lễ “Ồ” một tiếng, lúc này mới đứng dậy: “Biểu muội, ta đưa muội trở về.”
...
Lưu Đàn bắt chéo chân ngồi trên nóc nhà, đợi Minh Hoàn đã lâu.
Buổi tối trước khi đi ngủ, người khác đều có thê tử hoặc nhân tình để ôm, còn hắn thì không có gì cả.
Lưu Đàn càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng, tự nhiên muốn tới đây gặp tiểu kiều thê tương lai của mình.
Cho dù không thể ôm, không thể hôn thì hắn vẫn muốn được đùa giỡn hai câu.
Cho nên, hiện giờ Lưu Đàn đang ngồi trên nóc nhà, chờ Minh Hoàn trở về hắn sẽ bất ngờ nhảy xuống dọa nàng hoảng sợ, sau đó lại dỗ dành nàng thật tốt.
Kết quả, Lưu Đàn chờ được hai người —— mà thực ra cũng không được xem là hai người, ở trong đôi mắt cao ngạo của hắn chỉ có Minh Hoàn mới được coi là người, về phần các nam nhân dám tiếp cận Minh Hoàn, tất cả đều là chó.
“Biểu muội, hôm nay ở trên bàn cơm muội mới chỉ ăn một chút, muội có muốn ta phân phó phòng bếp nấu vài món cho muội hay không?” Tiết Thư Lễ đi cạnh Minh Hoàn, dọc theo đường đi hắn liên tục tìm kiếm đề tài để nói chuyện với nàng.
Vị biểu muội này ở trước mặt trưởng bối luôn tỏ ra mềm mại, nhưng khi ở trước mặt hắn lại hoàn toàn biến thành một mỹ nhân lạnh lùng, căn bản không thèm để ý tới hắn.
Tất nhiên Tiết Thư Lễ cũng nhận thức được điều này, kỳ thật hắn rất muốn nắm bắt trái tim Minh Hoàn. Hắn đã sớm biết rằng, nếu có thể chiếm được trái tim của một tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, đối với nam nhân mà nói sẽ là điều thỏa mãn và hư vinh cỡ nào.
Minh Hoàn mỉm cười xa cách: “Không cần, từ trước đến nay bữa tối muội luôn ăn ít.”
Đi tới trước cửa, Minh Hoàn cũng không có ý định để Tiết Thư Lễ đi vào, nàng nói: “Đa tạ biểu ca đã đưa muội trở về, sắc trời không còn sớm, biểu ca mau chóng trở về nghỉ ngơi đi.”
Ánh đèn bên cửa mờ ảo, hôm nay Minh Hoàn mặc bộ y phục có hình thêu rất phức tạp, hoa sen và lá sen được thêu vô cùng nhẹ nhàng, màu sắc sạch sẽ mềm mại, tuy nhiên ý cười bên khóe môi lại cực kỳ lạnh lùng, hoàn toàn chỉ coi Tiết Thư Lễ như người ngoài, ngay cả một chút ảo tưởng cũng không để lại cho Tiết Thư Lễ.
Tiết Thư Lễ nhìn về phía cửa: “Biểu muội không mời ta vào uống ly trà sao?”
“Đã muộn thế này rồi, nếu biểu ca muốn uống trà, buổi tối nhất định sẽ ngủ không ngon.” Minh Hoàn khẽ cười nói, “Hơn nữa, giữa huynh muội vẫn phải tránh tị hiềm, tuy rằng nơi này không có người ngoài, nhưng trong lòng mỗi người cũng nên biết chừng mực.”
Biểu cảm trên mặt Tiết Thư Lễ có chút cứng đờ: “Biểu muội, có phải muội rất chán ghét ta hay không?”
Đúng vậy, tất nhiên là nàng rất chán ghét ngươi. Không phải Lưu Đàn không có những suy nghĩ ác ý, lúc này trong lòng hắn đang tràn ngập lửa giận, hận không thể từ nóc nhà nhảy xuống giết chết Tiết Thư Lễ. Nhưng nếu thật sự làm như vậy, hắn sợ sẽ dọa đến Minh Hoàn.
Rốt cuộc cái thứ phiền phức này vẫn là biểu ca của Minh Hoàn.

Minh Hoàn nói: “Biểu ca, huynh nghĩ nhiều rồi, hiện tại đã muộn, huynh vẫn nên trở về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Liên tiếp nhận được lệnh đuổi khách, cho dù da mặt Tiết Thư Lễ có dày tới đâu cũng không có cách nào táo tợn hơn được nữa, hắn chỉ có thể rời khỏi nơi này của Minh Hoàn.
Đợi Tiết Thư Lễ đi rồi, Sào Ngọc đóng cửa viện lại, sau đó xoay người tức giận nói với Minh Hoàn: “Lão phu nhân và Chu phu nhân cũng thật là, nhất định phải tạo cơ hội để ngài và đại công tử ở bên nhau, chẳng lẽ bọn họ không nhìn ra ngài không hề có một chút ý tứ nào với đại công tử hay sao?”
Lúc này, một giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên: “Hoàn Hoàn không có ý tứ với biểu ca, vậy nàng có ý tứ với ai?”
Trăng sáng trên trời, ánh trăng rải đầy đất, Lưu Đàn bồng bềnh hạ xuống, hắn mặc một chiếc áo choàng cực kỳ tao nhã, dưới ánh trăng, bộ hoa phục màu tím sẫm của Lưu Đàn sáng lấp lánh, đầu đội tử kim quan, đôi mắt thâm thúy động lòng người nhìn chằm chằm Minh Hoàn. Thoạt nhìn, Lưu Đàn căn bản không giống người trèo tường vào đây, ngược lại giống như một quý công tử dùng phương thức cực kỳ đứng đắn đi hẹn hò.
Sào Ngọc bị hoảng sợ: “Mục…… Mục Vương điện hạ!”
Minh Hoàn nhẹ giọng nói: “Sào Ngọc, ngươi lui xuống trước đi.”
Sào Ngọc “Vâng” một tiếng, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Lưu Đàn bước từng bước về phía Minh Hoàn: “Cô ở chỗ này chờ nàng đã lâu, cuối cùng lại thấy một nam tử đưa nàng trở về. Trong lòng Cô, thực sự không dễ chịu.”
Minh Hoàn hơi ngẩng đầu: “Đó chỉ là biểu ca của tiểu nữ, điện hạ, tiểu nữ và huynh ấy không có gì.”
“Cô nam quả nữ ở bên nhau luôn khiến người ta cảm thấy bất an.” Lưu Đàn nói “Hiện tại Cô rất không vui.”
Minh Hoàn không biết nên giải thích như thế nào, nàng hơi hé miệng nhưng lại không nói ra được lời nào thích hợp.
Bóng dáng cao lớn của Lưu Đàn bao phủ lên người Minh Hoàn, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Minh Hoàn, cưỡng ép nàng duỗi tay vào trong xiêm y của mình, cách một lớp trung y mỏng manh, để nàng chạm vào vị trí trái tim mình: “Hoàn Hoàn, nàng đúng là một nữ nhân xấu xa, một mặt thì ước hẹn với Cô, mặt khác lại dụ dỗ những nam nhân khác, khiến bọn họ vì nàng mà thần hồn điên đảo. Trái tim chân thành của Cô đã bị nàng xé vụn thành từng mảnh nhỏ.”
Lòng bàn tay mềm mại của Minh Hoàn dán lên lồng ngực cứng rắn nóng bỏng của Lưu Đàn, cảm nhận được nhịp tim của hắn. Nàng không tránh thoát được, thật sự cho rằng Lưu Đàn đang tức giận, hiểu lầm mối quan hệ giữa nàng và Tiết Thư Lễ, trong lúc nhất thời, Minh Hoàn căng thẳng tới mức vành mắt phiếm hồng: “Tiểu nữ…… Tiểu nữ không phải nữ nhân xấu…… Tiểu nữ cũng không……”
Nàng chưa bao giờ dụ dỗ nam nhân khác, cũng chưa bao giờ chủ động trêu chọc Tiết Thư Lễ.
Lưu Đàn nói: “Cô không tin.”
Minh Hoàn bị hắn giữ chặt, chỉ thấy Lưu Đàn cúi thấp đầu, hình dạng cánh môi mỏng vô cùng xinh đẹp: “Cô muốn chính miệng nàng trả lời, nàng thích biểu ca hay thích Cô?”
Gương mặt Minh Hoàn đỏ tới tận mang tai: “…… Có thể là điện hạ.”
“Nếu thích Cô, vì sao còn dính líu tới hắn ta?” Lưu Đàn giữ chặt tiểu cô nương đáng thương, nhất định phải khiến nàng hiểu rằng, mình mới là nam nhân của nàng, “Hả? Vì sao?”
Minh Hoàn nghĩ rằng Lưu Đàn thật sự tức giận, nàng không biết nên làm thế nào thì Lưu Đàn mới nguôi giận.
Minh Hoàn chỉ biết rằng, nhìn từ góc độ của mình thì nàng vô tội, Tiết Thư Lễ là do Tiết lão phu nhân và Chu thị sắp đặt. Nhưng mà, nhìn từ góc độ của Lưu Đàn, vị hôn thê của mình lại trở về cùng nam nhân khác, hắn tức giận cũng là lẽ đương nhiên.
Lưu Đàn buông lỏng Minh Hoàn: “Cô hiểu rồi, nhất định là Hoàn Hoàn chán ghét Cô, cảm thấy Cô đối xử với nàng không tốt.”
Giọng điệu mất mát, mang theo vài phần thống khổ.
Sau khi Minh Hoàn giãy giụa hồi lâu, nàng dồn hết can đảm nắm lấy tay Lưu Đàn. Những ngón tay thon dài của hắn dày và có lực hơn rất nhiều so với những ngón tay mảnh khảnh của nàng.
Lưu Đàn: “……”
Minh Hoàn cảm thấy dù sao mình cũng đã bỏ qua sự rụt rè rồi, hiện tại chỉ đơn giản là vứt bỏ cảm giác xấu hổ đi để lấy lòng Lưu Đàn, nàng cúi đầu hôn lên lòng bàn tay của Lưu Đàn.
Lưu Đàn mở to mắt khiếp sợ, không thể tin được.
Minh Hoàn nhẹ giọng nói: “Ngài tốt hơn biểu ca.”
Cảm giác ẩm ướt và ấm áp trên cánh môi nàng vẫn còn lưu lại, trong lòng Lưu Đàn ngứa ngáy nhè nhẹ, hắn thấp giọng nói: “Còn có lần sau hay không? Lần sau nàng có còn đi cùng hắn nữa không?”
“Không có.”
Lưu Đàn đạt được mục đích, hơn nữa còn lời được nụ hôn ngọt ngào của tiểu mỹ nhân ở lòng bàn tay, hắn nâng cằm Minh Hoàn: “Hoàn Hoàn nhớ cho kỹ, dục vọng chiếm hữu của Cô rất mạnh, nếu còn có lần sau, Cô sẽ phạt nàng hôn một trăm lần, hôn lên mặt Cô.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.