*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quan Ngưng Yên tức giận đến toàn thân phát run, nhưng dù cho mặt xám như tro, vẻ đẹp của cô vẫn y nguyên không giảm một phần.
Nếu so sánh bốn người cùng với hắn, con đầu Quan Thiên Tước trầm nhất khó tức giận, hơn nữa tiếc lời nói như vàng. Thiệu Càng Tinh rất ngạc nhiên, không biết nếu người này bão nổi sẽ là cái dạng gì? Núi băng có thể hay không biến thành núi lửa?
"Anh nói cái giá đi, muốn bao nhiêu mới bằng lòng dừng tay?" Quan Thiên Tứ trực tiếp tra hỏi.
Dùng tiền thu mua, việc này đã ở trong dự liệu của Thiệu Càng Tinh.
"Nhận ủy thác của người, phải hết lòng với việc." Như vậy thình lình có chuyện thú vị, thể nào lại không cùng nhau làm chuyện lớn?
Ý tứ rất rõ ràng, hắn cự tuyệt tiền lôi cuốn.
"Không ai không thương tiền." Quan Ngưng Yên nói ra.
"Năm người không phải là?"
không khí ban đầu càng tăng thêm vài phần hàn ý, mọi người sắc mặt có chỗ tức giận, lúc đầu tưởng rằng không xin cha tài sản khổng lồ kia, có thể từ nay về sau không bị khống chế, thoát khỏi lưới càn khôn của ông, ai ngờ chạy không khỏi cặp mắt sắc bén.
Đúng vậy, Quan Tiếu Đạo Nhân có thuật Kỳ Môn Độn Giáp (chắc là thuật chui xuống đất ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nam-lanh-lung-2/2835697/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.