Phương Hữu Tình không ngờ Úc Nam sẽ hỏi vấn đề ấy: "Diện tích lớn? Lớn cỡ nào?"
Úc Nam trả lời rất chuẩn xác: "25%."
Phương Hữu Tình nghe thấy vết sẹo có diện tích lớn như thế thì lộ ra vẻ ngạc nhiên, cô ngẫm nghĩ cẩn trọng: "Trên lý thuyết hẳn là được. Nhưng lần trước lúc tớ đi thì nghe nói xăm che sẹo còn phải xem tình trạng vết sẹo và thể chất của người đó, phải làm thêm một vài kiểm tra nữa. Nếu bạn cậu muốn thì tớ nghĩ tốt nhất cậu ấy nên đi tham khảo ý kiến của bác sĩ trước."
Úc Nam nói: "Không phải bạn tớ, là tớ."
Trong bóng tối, gương mặt đẹp đẽ của Úc Nam tựa như truyện tranh, đáng lý cậu nên xuất trần thoát thế, không dính dáng gì đến bi thương gian khổ của trần gian, dù là ai cũng không ngờ cậu sẽ trải qua chuyện như vậy.
Úc Nam nói ra rất tùy tiện, như thể chưa trải qua cân nhắc, trong ánh mắt có sự hưng phấn nóng lòng muốn thử.
Đàm Nhạc Phong đứng cách đó không xa, nghe được cuộc đối thoại của họ.
Mặt cậu ta thoáng biến sắc, bước đến hỏi Úc Nam: "Mày làm gì thế?"
Úc Nam đáp: "Tao muốn đi xăm. Hình xăm của tiểu đội trưởng đẹp quá, vì sao trước đây tao không nghĩ đến ha?"
Bây giờ Đàm Nhạc Phong không hề đoái hoài chuyện đó, cái cậu ta nghĩ đến là việc riêng tư của Úc Nam.
Nhược điểm của bản thân sao có thể dễ dàng nói ra khỏi miệng vậy chứ, nếu có người muốn dùng nó để hãm hại mình thì biết làm sao? Tất nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nam-hoa-hong/952001/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.