- Anh biết cậu ấy ở đâu à?
- Không! Nhưng tôi sẽ đi từng nơi, tìm từng góc.
- Vậy mất khoảng bao lâu?
- Không biết...có lẽ là 10 năm, hoặc 20 năm không chừng.
Quốc Chi thở dài:
- Tôi luôn tự hỏi, không biết kiếp trước tôi có mắc nợ mấy người không ha? Thôi được! Tôi biết cậu ấy ở đâu.
Từng đợt sóng luôn phiên nhau xô vào bờ. Cát trắng trắng xóa dưới ánh nắng mai vàng. Tất cả dường như đang đưa tiễn bước chân của người ra đi. Cậu đưa mắt nhìn con tàu lớn trước mặt. Vậy là từ nay trờ đi, cậu sẽ phải quen dần với cuộc sống không có anh. Cậu chợt phát hiện mình đã dựa dẫm quá nhiều vào anh. Cậu quá ích kỉ. Đã tới lúc...
Thở hắt, rồi đi về phía con tàu.
Đôi bàn tay từ phía sau bất chợt giữ cậu lại. Có ai đó đang ôm cậu trìu mến:
- Cậu tính bỏ lại tôi một mình à?
- Anh...làm sao...
- Tôi có cách riêng của tôi, giống như cái hồi tôi vào nhà cậu vậy, nhớ không?
Cậu phì cười. Lúc đó cậu đã phản ứng dữ dội như thế nào trước hành động của anh.
- Cấm cậu! Không được bỏ rơi tôi nữa nhé! Hứa đi! Hứa là không bỏ rơi tôi. Nếu không tôi sẽ không thả cậu ra đâu.
Cậu mỉm cười. Nếu thế gian này còn có gì khiến cho cậu lưu luyến, thì đó nhất định là anh, là tình yêu tha thiết dành cho cậu.
- Uh, hứa...
Còi tàu hét vang báo hiệu sắp rời bến, không còn ai muốn lên đó nữa, vậy là nó nặng nề trôi xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-love/728845/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.