Một khoảng không gian trống trãi tối om, không nhà cửa, không đường phố, không một bóng người. Thế giới dường như đã mất hết, chẳng còn bất cứ thứ gì ngoài cậu.
Ngọc Lâm!
Có tiếng ai đó đang gọi. Ai đang gọi? Giọng nghe thật xa xăm.
Ngọc Lâm!
Cậu lần lần nhận ra đó là giọng của Gia Thành. Thật may mắn! Không phải chỉ có mình cậu ở đây.
Anh...anh ở đâu vậy?
Ngọc Lâm!
Cậu bắt đầu đi một cách vô thức về phía trước, nơi phát ra tiếng gọi.
Anh...anh ở đâu?
Cậu nhìn thấy một bóng người đang đứng quay lưng về phía cậu ở đằng trước. Cậu tiến tới gần hơn nữa.
Anh.....
Người đó quay mặt lại và mỉm cười. Cậu bàng hoàng nhận ra đó là chính bản thân mình. Cậu đang nhìn thấy một chiếc gương. Không! Khng6 phải là gương, vì nó đang mỉn cuời, và...mái tóc dài này, có phải đây là cậu trước khi gặp anh không? Coi nào, tất cả đều đảo lộn hết. Con gái....đây là một cô gái. Cô ấy rất giống cậu. Tại sao?
Ngọc Lâm....
Là giọng nói đó, tha thiết dịu dàng nhưng cứ như vọng từ một nơi rất xa, rất xa. Cô gái chạm tay vào mặt cậu, bàn tay nhỏ nhắn thật đẹp. Lạnh quá! Cậu giật mình lùi ra sau, không có hơi ấm.
Cô là ai?
Mỉm cuời. Tất cả xoay vòng, cậu thấy mình đang bị rơi xuống vực thặm không đáy.
Giật mình tỉnh giấc. Tất cả chỉ là một giấc mơ. Cậu đưa tay chạm lên chỗ mà lúc nãy cô gái đó đã chạm vào, lạnh ngăt. Cứ như đây không phải là mơ vậy. Tại sao? Tại sao cậu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-love/728814/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.