Không phải!! Người anh không hề bỏ rơi em trai mình!! - Gia Thành đột ngột hét lên - Đúng vậy... Người anh đi loanh quanh khắp nơi, cầu xin sự bố thí của tất cả mọi người. Có một đám trẻ bụi đời khác đã đánh người anh chỉ vì ông chủ bán bánh cho người anh một chiếc bánh còn thừa tối qua. Thức ăn bị cướp mất, người anh cũng không gượng dậy nổi sau trận đòn nhừ tử. Đến đêm người anh mới lết về chỗ hẹn nhưng người em đã không còn ở đó nữa. Vậy là người anh liền chạy đi tìm người em, gào thét tên người em như điên trong đêm tối vắng lặng. Rồi người anh ngã trên tuyết, mê man, nghe thất tiếng rì rầm nói chuyện của một người đàn ông và người đàn bà bên cạnh mình. Mọi thứ lúc đó tự nhiên chìm vào khoảng không tối tăm.
- Sau đó thì sao?? Người anh có quay trở ạli tìm em mình không?
- Có chứ! Nhưng tất cả đều hoài công. Gia đình nhận nuôi dưỡng người anh quyết định di dân sang Đài Bắc. Người anh khôg thể trở lại chỗ đó nữa. Anh xin lỗi... anh xin lỗi.. em trai của anh...
Anh và Gia Thành ôm chầm lấy nhau trong đôi mắt ngỡ ngàng của cậu và Tiểu Thành. Anh và Gia Thành là anh em ruột sao?? Khó có thể tin chuyện này là sự thật. Họ từng là kẻ thù của nhau. Họ là người có cùng huyết thống. Cảnh sum họp làm lòng cậu bồi hồi. Vậy là anh hai đã tìm ra người thân duy nhất của mình.
" Đoàng! "
Gia Thành ngã xuống. Con thoi sẹt qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-love/728800/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.