Mấy ngày qua sống chung với anh, cậu cảm thấy rất vui. Cậu không biết cảm giác này gọi là gì, nhưng thật sự nó khiến cậu phải mỉm cười một mình thường xuyên, phải nghĩ tới anh mọi lúc mọi nơi. Cậu bây giờ giống như một người vợ hiền, ngoan ngoãn ờ nhà nấu cơm chờ anh về.
"CẠCH!" - Cậu xoay người lại, thì ra cậu vừa để tuột cây dao khỏi túi trong lúc cất cái nồi lên kệ. Cậu cúi xuống nhặt nó lên, cậu chưa vội cho nó vào túi ngay. Cây dao thật là đẹp. Nó là quà tặng từ anh.
"Cho cậu nè."
" Huh?!? Làm gì? "
"Để cậu có thể tự bảo vệ mình lúc không có tôi bên cạnh. Nó sẽ thay tôi, trờ thành Thần Hộ Mệnh cho cậu."
Cậu lại nhớ tới anh nữa rồi. Lúc nào nghĩ tới anh, cậu cũng cảm thấy rất sung sướng. Cậu cho cây dao vào túi, cạnh mấy cây dao mổ mà lúc nào cậu cũng mang theo bên người, để có thể cứu anh lúc cần thiết.
"Kinh...Kong...."
Cậu chạy vội ra mở cửa:
- Hoàng Long! Anh về rồi à! Ơ....anh......
Gia thành xoa đầu cậu:
- Sao vậy? Thất vọng vì người bấm chuông là anh à? Ai ya, em tính không mời anh vào trong thật sao?
Cậu tỏ ra lúng túng:
- Ah, anh vào đi.
Anh phì cười:
- Chỉ định trêu em một chút thôi. Ngọc Lâm à, chúng ta có thể ra ngoài ăn cái gì đó và nói chuyện với nhau không?
- Dạ?
- Sẽ nhanh thôi, anh hứa là em được thả về sớm với cậu ấy.
Cậu đỏ mặt. Gia Thành hối thúc:
- Đi thôi! Anh biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-love/728776/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.