- Cậu đang cố ý đánh trống lãng với tôi à? Cậu không sợ tôi hôn cậu sao? Cự ly này thì dễ lắm đó.
Cậu bực dọc hét lớn:
- VÂNG! TÔI VỪA MỚI CẮT TÓC, VỪA MỚI HỌC VÕ, VỪA MỚI CẮT BĂNG CHO ANH. NGÀI CÒN GÌ ĐỂ HỎI NỮA KHÔNG, THƯA QUÝ NGÀI?
Anh lại cuời. Không lúc nào anh có thể tỏ ra nghiêm nghị với cậu được hết.
- Được...hết rồi! Nhưng có cái này tôi không biết có nên nói hay không.
- Cái gì nữa? - Vừa hỏi, cậu vừa quăng mạnh cây kéo vào trong cái khay bên cạnh.
- Cậu đang nấu cái gì phài không? Khét rồi!
Cậu giật mình:
- Thôi chết!
Cậu bỏ anh lại để cahỵ vào bếp. Anh lấy nốt mấy thứ trên tay mình ra.
"XOẢNG!" - Có tiếng vỡ vụn trong bếp. Anh đứng dậy đi vào trong.
Cậu đang hối hả thu dọn lại mấy mảnh vỡ của sứ, và cả thức ăn đã cháy đen nữa. Anh bóp trán:
- Cậu là một nội trợ tệ.
- Kệ tôi! Không liên quan gì anh.
- Có liên quan chứ! Cậu làm vậy thì tôi ăn cái gì?
- Tôi-không-nấu-cho-anh-ăn!
- Ah, tôi quên mất là mình không đuợc đón tiếp ờ đây. Nhưng để cám ơn cậu đã chữa bệnh cho tôi, tôi có mang thức ăn tới nè.
- KHÔNG CẦN!
Anh phì cuời:
- Cậu đâu cần cố chấp như vậy. Ăn thôi.
Đúng là cậu không thích thế này, nhưng đành phài ngoan ngoãn ngồi ăn với anh ta.
- Anh không cần ăn à?
Cậu nhìn lên và thấy anh ta chỉ nhìn mình chứ không ăn miếng nào. Anh mỉm cười:
- Nhìn cậu ăn dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-love/257099/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.