"Nếu Từ huynh đệ đã mở lời, chắc chắn ta sẽ giúp ngươi việc đó. Chỉ là chuyện xuất du..." Không phải là Tô Vận Hàm không nhìn thấy Ngọc Ngưng Nhi nghẹn ngào rời đi bóng lưng tịch liêu (buồn bả trống rỗng) lúc sáng sớm, nếu muốn xuất du cùng nàng ấy, chỉ sợ lại chọc nàng ấy khó chịu đi.
"Ai nha Tô huynh đệ, còn rề rề rà rà gì nữa! Ta đây liền lên lâu tìm Ngưng Nhi cô nương đây!" Vẻ ngượng ngùng trên mặt Từ Phong đã lui, hắn vỗ vỗ vai Tô Vận Hàm, không thể đợi thêm nữa mà lên lâu gõ cửa phòng Ngọc Ngưng Nhi. Đây là lần đầu nói chuyện riêng cùng nàng, trong lòng Từ Phong không khỏi có chút khẩn trương, hắn chỉnh chỉnh y khâm cùng vấn tóc của mình, muốn diện ra bộ dáng tốt nhất cho Ngọc Ngưng Nhi.
Cửa được mở ra, trạng thái của Ngọc Ngưng Nhi cũng không tốt lắm, nàng giương mắt nhìn xuống gương mặt mỉm cười của Từ Phong, lại hạ đôi mắt xuống, vẫn gắng tạo ra chút cười từ khoé môi: "Hoá ra là Tô công tử, không biết tìm ta có chuyện gì?" Ngốc trong phòng non nửa ngày, Ngọc Ngưng Nhi chỉ biết si si vuốt ve cổ cầm của nàng, giờ đây có 'khách nhân' đến, nàng vẫn không có cách nào cho qua một màn sáng nay được. Môi Tô Vận Hàm, hồng diễm như vậy, nhưng chỉ có một mình Hồ Linh Tiêu được thưởng thức.
"Ta tới để thỉnh Ngưng Nhi cô nương giao du, sớm mai ta sẽ đánh mã xa (xe ngựa) tới đón các người. Đi cũng không xa, ngay vùng ngoài kinh thành... Nghe nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-khuynh-thien-ha/1361976/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.