Lần này, thật có trăm cái miệng cũng hết đường chối cãi, chắc như đinh đóng cột rồi! 
Tô Vận Hàm trừng lớn hai mắt nhìn một mạt ân hồng kia, chẳng lẽ nàng thật đã muốn Hồ Linh Tiêu?! Chuyện này quả thực, chuyện này quả thực.... Tô Vận Hàm hạ đầu nhận mệnh, ngẫm lại lại cảm thấy không hợp lý cho lắm. Nàng là nữ tử nha, sao có 'công cụ gây án'?! Tô Vận Hàm bối rối giương mắt đối diện với mị nhãn Hồ Linh Tiêu cười như không cười, nói: "Linh Tiêu cô nương, ta muốn biết.... Ta, ta không phải nam tử, làm sao đem ngươi..." 
"Không phải nam tử thì sao? Đêm qua lúc ngươi cùng ta triền miên cũng không nghi hoặc chuyện đó đâu! Nói ra, trái lại người ta thích ngươi lúc say tửu. Chí ít, khi đó ngươi nguyện nói thật với ta." Hồ Linh Tiêu bờ môi hé mở, ngậm lấy ngón giữa của Tô Vận Hàm, nói mập mờ: "Ngươi xác thực không phải nam tử, dù ngươi nữ tử.... Ngón tay này, lẽ nào ngươi đã quên sao? Vết lạc hồng nơi sàng đan này, cũng là do ngón tay ngươi rơi đó!" Hồ Linh Tiêu nói lý trực khí tràng, chỗ nào còn nói có nửa điểm dè dặt. 
"Thì ra, ta thật làm ra chuyện thiên lý bất dung như vậy." Tô Vận Hàm nói trong vô lực, tựa vào đầu giường thở dài không ngừng. Nàng thừa nhận có cảm giác động tâm với Hồ Linh Tiêu, nhưng vì thế, nàng mới không cho phép Hồ Linh Tiêu lại nói những lời như kiểu cùng một chỗ kia. Nàng là người, mà Hồ Linh Tiêu là yêu, càng yếu mệnh đó là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-khuynh-thien-ha/1361974/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.