"Thằng Bohn, mày nhìn đằng kia kìa. Rừng màu cam nữa kìa mày" 
"Bohn! Ruộng đúng rộng luôn á" 
"Mày nhìn con heo đó đi, mặt kiểu ngái ngủ, hahaha" 
"Hey, trâu hay là xe tăng thế sao mà lại to cỡ đó" 
Và còn rất nhiều câu nữa thốt ra từ miệng của thằng trắng sáng. Chỉ có duy nhất một mình nó phấn khích, người khác họ ngủ hết rồi... Bây giờ là 12:14 p.m, chúng tôi đã đi được nửa đường. Từ Bangkok đến Uttaradit nó cũng không lâu lắm đâu. Có thể là vì chúng tôi đã ngủ suốt đường đi nên nghĩ là nó gần chăng. Nhưng đối thằng Duen nó có vẻ xa lắm bởi vì nó chơi đùa mà không ngủ từ lúc lên xe đến giờ. Mày đã làm gì trước đó, hửm? 
"Duen, ngủ được rồi" 
Tôi với tay ấn cho cho nằm xuống ghế. Ngủ thôi mày, để không còn sức làm những việc khác...nhưng chắc là không có làm gì đâu vì đến trụ sở vườn quốc gia thì có lẽ là vừa đúng lúc trời tối. 
Tài xế nói rằng nếu đi tàu thì sẽ nhanh hơn nhưng vì chọn đi bằng xe khách nên là gặp một chút vấn đề về chuyện kẹt xe. Một chút thật vì ở đây không có mấy xe, phần lớn là xe máy nhiều hơn. Cây cối thì nhiều vô kể, ngay cả dải phân cách giữa đường vẫn có cây xanh. Bangkok cũng có, nhưng nó khô khô héo héo như sắp chết, chẳng biết thế nào. Đến đây, tôi ngỡ mình lạc vào một thế giới khác. 
Ở đây không có các tòa nhà là mấy, thật ra thì cũng có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-engineer-co-ao-thuc-tap-ky-thuat-co-banh-rang-co-vo-chua/3004348/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.