Nhã Lan từ thời hiện đại khói bụi nay xuyên về cổ đại thật rất muốn thụ hưởng thiên nhiên tươi đẹp. Nàng chậm rãi đi bộ trong hoa viên tận hưởng từng cơn gió nhẹ mang lẫn hương hoa. Thấy nàng tâm tư thả lỏng, vô cùng sảng khoái, Nguyệt Tuyết liền lên tiếng hỏi “Vương gia sao người lại muốn chữa mặt cho Lâm Uy?”
Nhã Lan nhìn về Nguyệt tuyết, một thân nữ nhi ôn nhu đến cả giọng nói, liệu ai tin được đó là một nam nhân. “Căn bản diện mạo hắn ko tệ, chỉ là lúc trước ta bồng bột làm ra một số chuyện. Cũng như đối với ngươi vậy”. Nói rồi nàng liền nắm lấy vai của Nguyệt Tuyết. Trong lòng Nhã Lan có chút hiếu kỳ Nguyệt Tuyết này thật ra sẽ thích nam nhân hay là nữ nhân đây, nhất thời nổi hứng trêu chọc. Nguyệt Tuyết thân hình nhỏ bé chỉ cao hơn Nhã Lan nửa cái đầu, lại không có chút võ công thân thủ nào, nhanh chóng bị nàng khống chế.
Nàng ghé vào tai hắn khẽ gọi “Đại Uy Uy, Đại Uy Uy ta biết ngươi ở trong đó”. Đối với HVNL trước nay Nguyệt Tuyết chưa từng mảy may cảm giác. Không biết vì có phải vì cái tên đã lâu không được ai nhắc, đến hay bởi hơi thở ấm phà vào cổ khi nàng gọi tên hắn mà tim hắn lại đập mạnh như vậy. Khuôn mặt hắn đỏ bừng. “Vương gia, người… còn nhớ”. Nhã Lan nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của hắn, cũng buông hắn ra cười sáng lạn. Hai lọn tóc mai của nàng bị gió thổi đung đưa, ngọn gió cũng thổi những cánh hoa rơi lả tả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-dien-vuong-gia/207141/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.