Khi tôi tỉnh dậy, bầu trời bắt đầu có những vệt sáng đầu tiên, mọithứ mờ mờ ảo ảo. Làn sương dày lạnh lẽo càng khiến mọi vật thêm huyềnbí.
Ren vẫn ôm chặt tôi trong lòng, hơi thở nhè nhẹ phả trên đầu tôi,nhịp tim trầm ổn cũng thật bình yên. Bên cạnh Ren, là một bầu trời hạnhphúc!
Hắn đột ngột cúi xuống, khẽ cười hỏi:
– Tỉnh rồi à?
– Ừ.
– Đúng lúc anh định gọi em dậy mà không biết phải làm thế nào vì conheo nhà anh chỉ giỏi mỗi việc ngủ. – hắn vẫn cười, đưa mắt về phíatrước.
– Cái…
– Mau đứng dậy, anh cho em xem cái này. – Ren nói rồi không để tôikịp phản ứng đã kéo phắt tôi dậy, ánh mắt hắn để lộ rõ vẽ khó xử vàkhông bằng lòng – Ừm… em lấy trượng ra đi.
– Để làm gì cơ?
– Thì anh bảo lấy đi mà. – hắn cứ mè nheo, tôi mới gật đầu.
– Được rồi… – sau đó, trên tay tôi xuất hiện cây quyền trượng pha lê lấp lánh.
– Vậy… bay lên thôi.
…
Chúng tôi bay lên một độ cao nhất định… tầm hai mươi mấy mét, thì mặt trời phía xa xa càng ngày càng rõ, những tia sáng nhàn nhạt như thể bầu trời có vết nứt vậy.
Mặt trời trông thật khổng lồ, từ từ nhích lên. Mãi nhìn mặt trời vớimắt chữ O mồm chữ A, tôi không để ý hắn đang điều khiển cho chúng tôirời khỏi bờ. Chúng tôi hiện tại đang ở ngay trên biển, xa bờ tầm mộttrăm mét gì đó.
Ren đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-devil-dont-go/2845819/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.