Tôi nói không lại hắn ta nữa, thì mặc kệ, quay lưng bước đi, đi đượcmột lát tôi rẻ cua, dùng thuật dịch chuyển đi mất, nhưng vì nãy giờ rẽrẽ chạy chạy, tôi còn chả biết mình đang ở đâu, chỉ tạm dịch chuyển đimột khoảng để hắn ta mất dấu mới lần là mò đường.
Cái số của tôi tại sao nó lại nhọ đến mức này?!!
Có ai đời lớn tồng ngồng thế này mà nội trong một năm tôi đã đi lạcba bốn lần. Lần vì say, lần vì ngu, lần này thì vì cái gì đây…
Tôi nhìn quanh… ồ… tòa nhà này thiết kế đẹp ghê, ồ… con đường này nhiều cây ghê… tất cả đều thật mới lạ.
Hắc tuyến nổi đầy trán.
Dù đã ở thị trấn này gần một năm rồi, tôi vẫn không thể rõ hết đường đi, thật thảm hại.
Đã mười giờ tối, con đường này vắng tanh, muốn hỏi đường cũng khôngđược, tôi trông chờ vào bản thân, hy vọng sẽ về được đến nhà bằng niềmtin.
Tiếng gió rít qua tai tôi… khiến người ta hoang mang hoảng sợ. Nhìncon đường tối mù vắng vẻ, đột nhiên tôi lại thấy sợ ma… cái căn bệnh nan y này…
Tôi run run chạy vụt đi, chạy càng nhanh càng tốt, hướng thẳng về nơi có ánh sáng mà chạy. Một luồng gió lạnh kéo đến khiến tôi nổi hết dagà, tóc gáy cũng dựng ngược lên hết trơn.
Đột nhiên có một bàn tay vỗ vai tôi. Tôi giật mình hét lớn, đồng thời co chân đá về phía sau theo phản xạ tự nhiên, người đó hự một tiếng rồi ngã ra đất.
Đá xong tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-devil-dont-go/2845776/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.