Chúng tôi tiến vào phòng họp.
Không khí lạnh lẽo nơi đây khiến tôi bất giác rùng mình, sự tự tinban nãy gần như biến mất. Tôi liếc nhìn Ajita, anh ta vẫn rất bình tĩnh, trên môi vẫn còn nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt cũng rất mơ hồ, thật khó để có thể biết được anh ta đang nghĩ cái gì.
Tôi nhìn một lượt xung quanh, thật ra mà nói, mặt ai cũng lạnh nhưtiền. Vốn tiếp xúc với loại người này đã quen rồi, nhưng khi đứng trướcnhiều người như vậy, thật lại có chút ‘khác lạ’.
Giây phút hoang mang ngắn ngủi kia nhanh chóng trôi qua, tôi bìnhtĩnh lạnh lùng tiến đến ngồi vào chiếc ghế của mình. Ajita ngồi cạnh bên rất điềm đạm.
– Chúng ta bắt đầu cuộc họp. – một người đàn ông mặc vest chỉnh tề,khuôn mặt lạnh lẽo không có chút cảm xúc như thể cơ thể đã bị thời gianvà công việc tôi luyện như thế nào.
Mọi người xung quanh bắt đầu chăm chú nhìn về phía người đàn ông đó.
Căn phòng này rất dài và rộng, chính giữa đặt một cái bàn dài, mộtđầu đặt một chậu hoa, một đầu là một màn hình lớn. Tôi đang ngồi ở cạnhcái màn hình đó, là vị trí gần như được tất cả mọi ánh mắt tập trungđến.
– Đầu tiên hãy đến với đôi lời phát biểu của bên đặt ra đề xuất. –ông ta hướng mắt về phía tôi, như có như không lườm tôi một cái. Tôi mỉm cười tự tin đưa tay nới lỏng nút thắt cà vạt trên cổ, kéo nó tuột xuống tận nút áo thứ hai. Chiếc cà vạt đỏ trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-devil-dont-go/2845749/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.