Tôi mang đôi giày nhỏ hơn chân mình đi bộ từ nhà đến đây cũng đã rấtkì công rồi. Cơ mà tại sao lúc vừa mang tôi lại không có cảm giác chậtmới chết!
Nói gì thì nói, chân tôi đã rất thảm rồi, bây giờ còn muốn chúng tôi leo lên tầng ba…?!!
Đặt bàn tại sao không đặt bừa ở tầng một mà phải leo lên tầng ba??Tầng ba đã đành, còn không có thang máy, chúng tôi phải ngậm ngùi leothang bộ!! Là thang bộ đấy!
Chân tôi gần như run rẩy khi nghe bồi bàn bảo chúng tôi hãy đi thẳng lên tầng ba…
Lý trí ơi… giờ em ở nơi đâu? Chẳng lẽ tôi phải cưa chân nơi xứ người?!!
Vừa nhấc chân đau khổ định leo thang thì cả người tôi bị nhấc bổnglên… nhấc lên một cách nhẹ nhàng, đến nỗi tôi nằm gọn trên vòng tayngười ta hồi nào còn không hay không biết.
Đến lúc hoàn hồn mới bắt đầu hoảng hốt! Thử nghĩ mà xem, bạn đang yên lành trên đất, hơn nữa là tinh thần đang hoảng loạn vì nỗi sợ cưa chân, thì đột ngột bạn phát hiện ra mình đang bay… cảm giác lúc đó thế nào…tất nhiên là hoang mang cực độ.
Tôi liền vơ bừa lấy thứ gì đó xung quanh bám vào… hiện tại vẫn chưanhận ra mình đang ở đâu. Cho đến khi tay tôi chạm phải gò má nóng ấm của Ren.
Tôi liền giật mình nhìn hắn. Ren cũng đang nhìn tôi. Vì tôi đang bịhắn bế bổng lên, nên khuôn mặt hai đứa hoàn toàn kề sát nhau. Chito biết ý mỉm cười và bảo với bồi bàn, khiến cậu ta suýt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-devil-dont-go/2845731/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.