Tôi bay một cái vèo ra khỏi cửa sổ. Gió hiu hiu thổi mát quá… từngcơn gió vuốt nhẹ mái tóc tôi, chạm nhẹ lên gò má nhột chết được.
Ơ nhưng mà… sao tôi tỉnh vậy? Tôi mất hết phép thuật rồi làm sao đây?! Chết tiệt!
Tôi chỉ kịp hét lên:
– Cứu.
Thì lưng tôi đã cảm nhận được một cú đập mạnh. Sau đó tôi mất đi ý thức.
…
Tôi đang đứng trên một cánh đồng cỏ bao la bát ngát, sương mù dày đặc đến nỗi mắt thường không thể nhìn xa hơn 30m, tầm nhìn bị hạn chế khiến tôi thấy rất hoang mang, trên đầu, không có mặt trời, cũng không có mặt trăng, một gợn mây trắng nhỏ cũng không tồn tại.
Ôi… tôi đang ở đâu? Trước đó đã có chuyện gì xảy ra nhỉ?
Tôi ngẫm nghĩ một hồi quyết định đi lòng vòng xem sao. Đi thẳng mộtlát, tôi gặp một dòng sông, nước sông đục ngầu, mà mờ mờ ảo ảo bởi lànsương dày. Tôi thở dài… đi men theo con sông, đột nhiên nghe tiếng chósủa.
Tôi cười hớn hở nhìn về phía đó… chính là ở bờ bên kia dòng sông… cơ mà con chó này rất quen… hình như nó là…
– Pochi!!!!! – tôi hét lớn.
Nó là con chó tôi nuôi lúc nhỏ. Nó đã chết rất lâu rồi.
Pochi được tôi nhặt đem về khi thấy nó co ro ngoài chợ vào một chiềumưa lớn. Hôm ấy tôi và Ajita lúc nhỏ phải xuống chợ mua một ít thức ănđể ‘mẹ’ tôi chuẩn bị cho bữa tối, nhìn thấy nó nằm cuộn mình một góc dơbẩn, tôi chạy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-devil-dont-go/2845690/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.