“Leng keng…”
Là tôi vô ý hay vì lý do gì nhỉ?! Mẹ của Tokio là khách hàng thường xuyên đến tiệm mà tôi không hề hay biết? Thật kì lạ.
Ren đang nằm dài trong phòng thay quần áo… ngủ. Hắn mệt mỏi gì đây?! Suốt ngày ngủ, hèn gì da hắn đẹp vậy.
– Bác dùng gì ạ?!
– Cafe sữa, ít sữa một chút. – bà ấy cười đáp.
– Vâng, bác chờ chút. – tôi hơi cúi đầu rồi bỏ vào trong…
Nếu như tôi không lầm, thì từ khi ngồi xuống cái ghế đó, bà ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Hự… chẳng lẽ tôi lại phải điều tiết hành động bản thân từ trường học về tới nơi làm việc?! Tại sao đi đâu cũng bị người khác nhòm ngó? Bản thân cuộc sống của tôi vẫn chưa đủ phức tạp hay sao?!
Tôi thở dài, đừng nói bà ấy đến đây để Tokio không đến được? Là một bà mẹ hay là trẻ con thế này!?
…
Tôi và Ren trở về nhà khi trời đã tối đen. Trước cửa phòng chúng tôi là một hộp giấy khá lớn. Ren bê nó lên, còn tôi mở cửa cho hắn vào.
– Gì thế? Nặng không? Có phải bom không vậy?
– Đầu óc em sao lúc nào cũng nghĩ đến những thứ kinh dị!? – Ren nhíu mày nhìn tôi.
– Được rồi, đừng nhìn em với ánh mắt đó, em im ngay.
– Em nói cứ như…
Ren im bặt, tôi ngẩng nhìn hắn. Ánh mắt Ren đang dừng trên một biểu tượng được in trên thùng giấy… hình như nó chính là nguyên nhân khiến hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-devil-dont-go/2845657/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.