– Về thôi. – Ren quay mặt đi. Tôi khó hiểu… hắn tha cho tôi dễ dàng đến thế sao?
Tôi nhìn Ren chăm chú, cho đến khi hắn quay lại nhìn tôi, hỏi:
– Sao còn đứng đấy?
– Anh… – tôi nhíu mày, liếc xuống chân hắn – bị sao thế?
Vừa hỏi, tôi vừa đi nhanh lại phía Ren, hắn hơi loạng choạng lùi về phía sau, rồi khuôn mặt nhăn nhó… có vẻ hắn đang đau.
– Anh sao thế? – tôi nhào đến hắn.
– A…
Ren rên rỉ, không chịu nỗi vì quá xót mà hơi nhấc chân lên. Tôi đẩy hắn ngồi xuống rồi kéo ngay lòng bàn chân hắn lên.
– Sao thế này?! Đừng nói là ban nãy… do em đạp chân anh nên bị ghim chân vào vỏ sò nhé.
– Dù em không đạp chân anh thì đứng đó thêm chút nữa cũng không tránh khỏi chuyện bị vỏ sò cứa chân.
Vết máu loang ra, cát dính loang lổ, chắc hắn đau lắm.
– Tại sao lại không nói ra mà giả vờ như không có gì… – tôi cau có mắng hắn.
– Có gì đâu, chỉ là hơi nhói một chút.
– Nhiễm trùng thì sao! Gì mà nhói một chút?! – tôi nói, tim cũng đau hơn một chút.
– Bình thường em cũng thường che giấu anh còn gì. – Ren nhân dịp này lên mặt, tại sao nhỉ? Dù là chuyện gì đi nữa, chỉ cần giằn co qua lại một chút, người làm chủ cuộc nói chuyện sẽ lại là Ren. Hắn kéo tôi lòng vòng đến ngây ngất, chẳng hiểu tại sao mình lúc nào cũng bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-devil-dont-go/2845633/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.