– Ren… – tôi ngước nhìn Ren, mà trên mặt còn trải dài hai hàng nước mắt.
– Cô… sao lại… – tay Ren gạt đi nước mắt của tôi.
– Tôi… đâu có khóc đâu. – tôi đáp mà mím môi để không bật khóc lớn hơn.
– Đồ cứng đầu! Buồn thì khóc đi. – Ren kéo mạnh đầu tôi tựa vào vai hắn, giọng dịu dàng bên cạnh.
Thật ranh mãnh, lại chọn ngay lúc tôi yếu đuối mà dịu dàng như vậy… Tôi cũng chẳng thèm giấu nữa, cứ để mặc nước mắt chảy ra ướt một bên áo của hắn.
…
Tôi khóc đã đời thì ngủ quên luôn. Chết tiệt! Hắn chẳng thèm gọi tôi dậy, cơ mà may mắn là còn biết lôi tôi về phòng, chứ không cho tôi dã ngoại ngoài trời. Khi tỉnh dậy thì đã 6 giờ tối.
– Ren ơi! Tôi đi làm nhé! Phải làm bù cho ca chiều tôi nghỉ! – tôi nói vọng vào cho Ren đang trong phòng tắm, hình như hắn đang tắm nên không tiện chạy ra, đứng trong đó mà í ới.
– Này! Khoan đã nào! Để tôi đi với cô! Chờ tôi ra.
– Không cần đâu, cậu cứ trong đó đi, tôi đi đây. – tôi nói, nhanh chóng đóng sập cửa lại rồi chạy đi.
– Nguy hiểm lắm nhỏ ngốc kia! Đứng lại chờ tôi đi!
Tôi đi chầm chậm trên đường, mắt nhìn lên trời ngắm sao.
Sao dạo gần đây ai cũng nói nguy hiểm nguy hiểm thế này? Ren kia cũng vậy, Ren này cũng vậy? Tôi trông yếu đuối thế à? Nguy hiểm ở đâu ra được chứ?
“Soạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-devil-dont-go/2845511/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.