– Yuki! Bình tĩnh đi! Là tôi đây mà! – giọng Ren.
Như vớ được cái phao khi trôi lênh đênh giữa biển, tôi ôm chặt lấy eo của Ren, làm mớ dây nhợ trên người tôi từ thứ tiếp thêm dinh dưỡng cho tôi, giờ đã trở thành mớ dây nhợ lòng vòng phiền phức, buột chặt tôi và Ren.
Tôi run run quay phắt ra cửa sổ, con chim đã bay mất từ khi nào. Tôi nuốt nước bọt cái ực. Tay tôi vẫn còn run, tôi quay sang ôm chặt Ren. Nước mắt tôi rơi ướt áo Ren, nếu là Ren thì chắc chắn sẽ bắt tôi giặt áo cho hắn. Nhưng thật bất ngờ, hắn khẽ vòng tay qua ôm lấy tôi. Tôi được thể lấn tới, ôm hắn càng chặt hơn, khóc ngày càng lớn hơn.
– Sao thế? Cô mơ thấy ác mộng à?
Tôi im lặng. Hơi thở trở về bình thường. Lại lần nữa tôi để lộ ra sự yếu đuối của mình. Cái bệnh sợ ma chết tiệt! Tôi nhất định phải khắc phục được nó!
– Không… chỉ là… ừ thì ác mộng. – tôi bẽn lẽn đáp, nằm lại xuống giường, lấy tay lau nhanh nước mắt, ra vẻ như đã quên hết cái ôm hoặc chuyện nước mắt tôi dính tèm lem trên áo Ren.
– Ok rồi chứ? Sao cô cứ… nhảy bổ vào tôi như vậy?
– Thì… là do… tôi sợ thôi mà!
– Thôi được rồi. Ăn cháo này. – Ren để hộp cháo lên bàn cạnh giường tôi.
Tôi phóng xuống giường, chợt cả tay và chân bị kéo lại, làm tôi tức điên dứt hết ra, Ren mắng tôi:
– Cô bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-devil-dont-go/2845505/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.