Cảm nhận về lần đầu được bay, nếu dùng một từ để hình dung, thì đó là - cái quái gì thế? Cô còn tưởng Tiết yêu quái sẽ giống thần thú trong Sơn Hải Kinh, xòe rộng đôi cánh lớn che khuất cả bầu trời, nhưng sự thật cái gọi là “bay” cũng chỉ là nhảy cao hơn bình thường mà thôi. Có bản lĩnh nhảy cao thế này, hoàn toàn có thể tham dự thế vận hội Olympic giành vinh quang cho Tổ quốc.
Cô cũng chẳng mong chờ gì với cái gọi là “bay” này, thà lần sau đến thiên đường vui chơi trẻ em nhảy đệm lò xo còn hơn.
Tất nhiên, đó chỉ là câu trả lời phía Điền Tịnh Thực, còn tình huống thật thế nào không biết được. Điền Tịnh Thực nhìn xoáy vào Tiết Linh Kiều, thấy mình không thể nhớ lại chuyện này nữa, tại sao cô lại khóc lóc đi lục đống rác chứ, mỗi lần nhớ lại là tự thấy mình chẳng khác nào tự rước lấy nhục...
Tiết Linh Kiều không biết mối tơ vò trong đầu Điền Tịnh Thực, cũng không quan tâm, anh không phải Phùng Đống Đống, lúc nào cũng phải chú ý đến chỉ số biến đổi của cô...
Ừm, cũng không hẳn là lúc nào cũng... Tiết Linh Kiều quay sang nhìn Phùng Đống Đống ngồi trước mặt mình: “Có việc gì à?”
Phùng Đống Đống bưng mặt, tươi cười nhìn Tiết Linh Kiều: “Anh họ, anh muốn mua máy ảnh à, để em đề cử giúp anh nhé.”
“Tôi là Tiết Linh Kiều, con một trong nhà, anh có thể gọi tôi là...”
“Vậy thì... anh Đại Kiều!” Phùng Đống Đống cũng lờ đi vẻ lạnh nhạt của Tiết Linh Kiều, tiếp tục nhìn anh, “Anh Đại Kiều muốn Đống Đống làm gì cứ nói, nhất định, nhất định đừng khách khí đấy.”
Tiết Linh Kiều nghe xưng hô này có hơi buồn cười, xoa đầu anh ta như với trẻ con: “Tôi sẽ.” Phùng Đống Đống như bị điện giật đứng im, cười ngây ngô không ngừng như một người chậm phát triển trí não.
Anh đang chuẩn bị diễn bộ phim “Chuyện tình sau núi” hay là “Xuân quang sạ tiết” vậy?!
Điền Tịnh Thực đá văng Phùng Đống Đống: “Anh họ này, hai ngày nay anh không đến thư viện nữa à?”
Tiết Linh Kiều cúi đầu nhìn màn hình, gật đầu qua loa: “Ừ, không đi.”
“Vì sao không đi, không phải anh là một cậu bé ngoan thích đọc sách sao?”
Fan hâm mộ số một Phùng Đống Đống lập tức đứng lên, giải thích thay anh: “Anh Đại Kiều tất nhiên không thể đi nữa, hiện tại đang có rất nhiều fan đang chờ anh ấy ở thư viện đấy. Chỉ mới vài tấm hình đã có sức hút như thế, nếu anh Đại Kiều thực sự bước vào giới nghệ sĩ, nhất định còn nổi hơn cả Điền tiểu thư đấy!”
Đây là cái tên ngay cả chủ cũng không để vào mắt, Điền Tịnh Thực cực kỳ khó chịu, thanh minh: “Trợ lý Phùng, tôi là người bằng vào thực lực đánh bại hơn một trăm người cạnh tranh, gan dạ cướp lấy vai nữ phụ bộ phim “Căn phòng trong truyền thuyết”, cũng không phải chỉ dựa vào cái khuôn mặt này.”
Phùng Đống Đống chẳng nể nang vạch trần bộ mặt thật: “Nhưng mà tôi nghe nói, là vì Huyên Huyên tiểu thư nói cô diễn vai nữ phụ thì cô ấy mới nhận vai nữ chính bộ phim này, thế nên cô mới có cơ hội...”
“Anh đi chết đi! Anh đi chết đi!” Điền Tịnh Thực cầm gối ôm đánh anh ta.
“Anh! Anh Đại Kiều cứu em!”
Điện thoại của Tiết Linh Kiều vang lên, anh nhìn thoáng qua, là người phụ trách công ty bán đấu giá gọi. Anh quay về phòng mới bắt máy: “Ông nói người sưu tầm đó đã ra nước ngoài? Khi nào thì quay về? Được, tôi hy vọng có thể mau chóng lấy lại miếng ngọc bích ấy, cảm ơn.”
Tắt máy, Tiết Linh Kiều quay lại, trông thấy Điền Tịnh Thực ngồi trên ghế xoay dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình. Đang định hỏi cô vào làm gì, Điền Tịnh Thực đã mặt mày nghiêm túc lên tiếng: “Đừng có vay tiền của tôi, tôi không có tiền cho anh mượn.” Không đợi anh mở miệng, cô đã bịt tay chạy vụt ra ngoài.
Tiết Linh Kiều sửng sốt, tìm cô ấy vay tiền? Tại sao anh lại phải tìm một kẻ nghèo rớt mùng tơi vay tiền?
Cho dù có ngủ say một trăm năm, so sánh với “đại phụ ông” như cô, anh chính là “đại phú ông” hàng thật giá thật đấy.
Sau khi đuổi cái tên chướng mắt Phùng Đống Đống đi, Điền Tịnh Thực về phòng gọi điện cho Trương Huyên Huyên. Trương Huyên Huyên lúc này đang ăn tối cùng vị hôn phu Hồng Thế Quang. Mặc dù Điền Tịnh Thực biết rõ việc đính hôn của hai người chỉ là đám hỏi thương mại, cũng không thật sự kết hôn sinh con nhưng vẫn không nhịn được tò mò: “Lúc nào cùng ra ngoài ăn một bữa đi, để tớ gặp vị hôn phu được xưng là “ánh sáng thế giới” này của cậu chứ nhỉ.”
“Thân thể anh ấy không khỏe. Tớ nói với anh ấy rồi, lần tới quay phim sẽ bảo anh ấy tới xem.”
Điền Tịnh Thực vén tóc đầy phong tình vạn chủng: “Hay lắm, trước khi gặp anh ta tớ nhất định ba ngày không gội đầu, dùng sự bê bối của tớ để phụ trợ cho vẻ lộng lẫy của cậu.”
Trương Huyên Huyên cười ha ha, không khách khí đâm một dao vào ngực cô: “Tớ xin cậu vẫn nên chăm chút cho bề ngoài tí đi, đừng quên cậu chỉ là nữ thần trạch nam, còn tớ là nữ thần quốc dân nam nữ già trẻ đều gục ngã, gương mặt thanh thuần của cậu trước mặt tớ thật sự chẳng có chút sát thương nào cả.”
Điền Tịnh Thực lặng lẽ gán cho Trương Huyên Huyên một cái bảng: Ký tên khen thưởng bạn xấu xa nhất năm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]