Vì vậy, tôi sẽ không giúp con bé nói lời xin lỗi.
Không tự cảm nhận hậu quả sau khi phạm sai lầm thì làm sao đảm bảo được lần sau sẽ không tái phạm?
Khi thức ăn được dọn lên bàn, Nữu Nữu có vẻ đã chuẩn bị tốt tinh thần.
Nó lau nước mắt, cố gắng lấy hết can đảm giúp mọi người chia đũa.
Sau đó, con bé tràn đầy mong đợi ngồi ngoan ngoãn trên ghế, nâng chiếc bát lên.
Ở đó có món sườn chua ngọt mà bé thích nhất, mỗi lần bà ngoại đều gắp miếng đầu tiên cho nó, nó vừa ăn vừa nghe bà ngoại khen bé ăn ngon.
Lần này, khi bà ngoại gắp miếng sườn, Nữu Nữu đỏ mặt, cố gắng đưa bát ra.
Nhưng bà ngoại lại không nhìn bé, mà đặt miếng sườn vào bát của Đóa Đóa.
Nữu Nữu cúi đầu, ăn từng hạt cơm một.
Chị họ gắp cho Nữu Nữu một miếng sườn.
“Nữu Nữu ăn nhiều vào, đồ ăn ngon lắm đấy.”
Mẹ tôi vừa lau miệng cho Đóa Đóa đang ăn ngấu nghiến vừa nói: “Nữu Nữu không thích ăn đồ ăn dinh dưỡng mà cô nấu, các con ăn nhiều vào nhé.”
Nữu Nữu nghe vậy thì ngây người ra, sau một lúc im lặng, con bé chỉ biết cúi đầu thể hiện bằng hành động.
Nó ăn ngấu nghiến những món mẹ tôi nấu, Đóa Đóa ăn gì là con bé ăn nấy, nghẹn đến mức vừa ợ vừa ho.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muu-tinh-trong-hon-nhan/3631116/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.