🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lư Tiểu Nguyệt viện cớ không khỏe để xin công ty cho nghỉ phép. Ăn xong bữa sáng, cô leo lên giường ngủ bù. Sau khi đánh một giấc khoảng bốn tiếng đồng hồ, cô tỉnh dậy, bật tivi lên, chuyển sang kênh truyền hình Cốc Khê để xem bản tin thời sự buổi trưa.

Bản tin thời sự buổi trưa thường đưa tin về những sự việc lớn xảy ra vào buổi sáng cùng ngày, ví dụ như giết người, cướp của, cưỡng hiếp, bắt cóc chẳng hạn. Những chuyện như thế hầu như ngày nào cũng có. Bắt đầu bản tin, biên tập viên giới thiệu một đoạn video, nói đó là video về một cô gái ăn mặc kì dị nhảy xuống biển tự vẫn, do người đi đường quay được vào tối qua tại cầu Cốc Phong, hiện cảnh sát đã phái thuyền cứu hộ tìm kiếm thi thể cô gái.

Bản tin ấy chiếm gần mười phút trong thời lượng chương trình, tiếp theo biên tập viên lại đưa tin về mấy vụ tai nạn giao thông, cướp của giết người. Sau khi bản tin kết thúc, Lư Tiểu Nguyệt mở máy tính, xem lịch trình trong ngày của Thôi Cách Cách. Buổi sáng, Thôi Cách Cách có lịch tập hát tại phòng thu âm, chiều ghi hình talk show với tư cách khách mời, khoảng tám giờ tối thì tham gia một bữa tiệc từ thiện, đồng thời bán một số đồ trang sức nhỏ để quyên góp.

Bữa tiệc từ thiện được tổ chức tại khách sạn Hàn Kinh, rất gần Hoa viên Tịnh Ngữ. Cô định lợi dụng buổi tiệc làm lá chắn, giữa chừng sẽ lẻn ra ngoài, đến nhà Lữ Tân trộm di động, dù sau này có bị cảnh sát nghi ngờ, cô cũng có thể cung cấp chứng cứ ngoại phạm hùng hồn. Đúng, cứ làm như thế. Sau khi Thôi Cách Cách quay xong talk show, Lư Tiểu Nguyệt bèn gọi cho cô, cả hai cùng đến dạ tiệc từ thiện.

Bữa tiệc quy tụ những nhân vật nổi tiếng thuộc mọi giới trong thành phố.

Giữa bữa tiệc, MC mời Thôi Cách Cách lên sân khấu. Sau khi Thôi Cách Cách lên đó, Lư Tiểu Nguyệt nhìn đồng hồ đeo tay, mười giờ ba mươi sáu phút, thời gian vừa chuẩn. Cô đứng dậy, rời khỏi hội trường, lẳng lặng chạy xuống lầu, men theo cửa sau lẻn ra ngoài khách sạn rồi đón taxi đến Hoa viên Tịnh Ngữ.

Đến nơi, Lư Tiểu Nguyệt đi vào chung cư theo đường cũ, chạy một mạch lên tầng năm. Vừa định mở cửa, bất chợt cô nghe thấy tiếng nhạc vọng ra từ trong nhà Lữ Tân. Trong nhà có người? Cô lập tức trở nên căng thẳng, nghĩ tới nghĩ lui, cô lại chạy lên tầng sáu, định bụng quan sát một hồi xem tình hình thế nào. Kết quả, chẳng bao lâu sau, quả thực có một kẻ lén la lén lút từ trong nhà Lữ Tân đi ra.

Có người đến trước cô một bước...

Sau khi kẻ đó đi xuống lầu, Lư Tiểu Nguyệt cũng đi xuống, bám theo đối phương qua mấy dãy phố. Cuối cùng, kẻ đó đi vào một quán net, Lư Tiểu Nguyệt cũng theo hắn vào trong. Cô đảo một vòng trong quán, giả bộ như đang tìm người nhưng thực ra là liếc mắt nhìn số ghế của đối phương rồi chạy ra quầy dò hỏi họ tên lẫn địa chỉ của người đó.

Rời khỏi quán net, Lư Tiểu Nguyệt quay trở lại Hoa viên Tịnh Ngữ, đột nhập vào nhà Lữ Tân. Cô lục lọi khắp phòng khách nhưng vẫn không tìm ra chiếc di động... Nếu cô đoán không lầm, chính kẻ ban nãy đã mang di động của Lữ Tân đi rồi.

Trở lại khách sạn Hàn Kinh, phần quyên góp của Thôi Cách Cách đã kết thúc. Hai người cũng chẳng nói chuyện với nhau. Tiệc tan, Lư Tiểu Nguyệt theo Thôi Cách Cách trở về biệt thự. Sau khi bước vào phòng làm việc, Lư Tiểu Nguyệt mới lo lắng nói: “Bị người khác nẫng tay trên rồi.”

“Tức là sao?”Thôi Cách Cách vặn hỏi.

Lư Tiểu Nguyệt lấy mảnh giấy chép tại quán net đưa cho Thôi Cách Cách.

“Chính là người này.”

Thôi Cách Cách nhận lấy mảnh giấy, mở ra, lẩm bẩm: “Đinh Tiểu Tiểu?”

“Bây giờ ra quán net, bắt buộc phải dùng chứng minh thư của mình thì mới có thể lên mạng được, nên cái này chẳng làm giả được đâu. Kẻ đã lấy điện thoại chắc chắn là hắn.” Lư Tiểu Nguyệt nói chắc như đinh đóng cột rồi nhìn sang Thôi Cách Cách, hỏi: “Tại sao hắn lại lấy trộm di động của Lữ Tân? Chẳng lẽ hắn đã biết bí mật trong đó rồi sao? Nếu đúng vậy thì nguy to.”

Thôi Cách Cách ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cất mẩu giấy đi, nói: “Được rồi, chuyện này đến đây là kết thúc.”

“Không tìm lại đoạn clip kia ư? Nó trước sau vẫn là một mối đe dọa.” Lư Tiểu Nguyệt tiếp lời.

“Chị tự có cách khác, em đừng lo nữa.” Thôi Cách Cách đứng dậy, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nghiêm túc nói: “Em nghe kìa, chim oanh lại kêu nữa rồi.”

“Tiếng chim oanh kêu ở đâu?” Lư Tiểu Nguyệt hỏi, khuôn mặt đầy vẻ nghi hoặc.

Thôi Cách Cách không trả lời, chỉ nói: “Đêm qua chị mơ thấy một giấc mơ, trong mơ xuất hiện một đôi mắt đen thăm thẳm cứ nhìn chị chòng chọc. Khi chị tỉnh giấc, em đoán đoán xem chị nhìn thấy gì nào?”

“Thấy gì?”

“Để chị cho em xem.” Thôi Cách Cách rời khỏi bệ cửa sổ, lấy di động ra, mở album ảnh rồi đưa cho Lư Tiểu Nguyệt.

Lư Tiểu Nguyệt nhận di động, đưa mắt nhìn vào màn hình. Đó là một bức ảnh chụp cửa kính, trên cửa kính phản chiếu một bóng người, người đó tóc tai bù xù, đôi mắt mở to hoảng sợ khôn cùng. Gương mặt ấy không phải ai khác, chính là Thôi Cách Cách.

“Cách Cách, đây là cái gì?” Lư Tiểu Nguyệt dè dặt hỏi.

“Vết máu ấy mới đó làm sao.” Thôi Cách Cách đăm chiêu hỏi: “Em thử đoán xem, vết máu ấy là do ai làm?”

Lư Tiểu Nguyệt lại nhìn bức ảnh, trong đó chỉ có một tấm cửa kính sạch bóng, phản chiếu một bóng hình như ma như quỷ, hoàn toàn chẳng có vết máu nào cả. Cô lập tức ngẩng lên nhìn Thôi Cách Cách, phát hiện biểu cảm của Thôi Cách Cách có phần khó hiểu, hoảng sợ nhưng lại xen lẫn chút ngất ngây.

“Chị... chị nghĩ là ai làm?”

“Oanh, là con chim oanh đó.” Thôi Cách Cách lo lắng đáp. “Cuối cùng, nó cũng đến báo thù rồi.”

Lư Tiểu Nguyệt không hỏi tiếp nữa mà chuyển sang bàn luận công việc với Thôi Cách Cách một hồi, sau đó cô lại nhắc đến đoạn clip, cuối cùng đứng dậy ra về. Vừa ra khỏi biệt thự, Lư Tiểu Nguyệt liền gọi điện đặt lịch hẹn với bác sĩ tâm lý. Trong thời điểm nhạy cảm này, tuyệt đối không thể để Thôi Cách Cách xảy ra bất cứ bất trắc gì...

Thực ra, từ khi làm quản lý, Lư Tiểu Nguyệt đã kí hợp đồng với tổng cộng năm nghệ sĩ, tư chất của họ đều không tồi, nhưng chỉ có Thôi Cách Cách là tỏa sáng nhất. Sự thành công của cô ấy là điều bất ngờ nhưng cũng không phải ngoài dự đoán. Trước kia Thôi Cách Cách từng là ca sĩ hát quán bar, biết hát lại biết sáng tác nhạc, rất cố gắng vươn lên, hơn nữa lại gặp thời cơ tốt. Thời gian đó, ca sĩ Liễu Thanh Thanh, cây hái tiền số một của Hoa Long Diễn Dịch không may gặp nạn, nên công ty mới chịu bỏ tiền lăng xê người mới. Có lẽ đấy chính là thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một yếu tố cũng không được.

Hồi mới debut, Thôi Cách Cách là một cô gái khiêm tốn, lễ phép nhưng từ khi phát hành ca khúc Thế giới bên ngoài truyện cổ tích, cô thay đổi hẳn, trở thành một người hoàn toàn khác. Sự thay đổi ấy tất nhiên cũng không phải chỉ trong một đêm, mà là cả một quá trình, và Lư Tiểu Nguyệt chính là người đã tận mắt chứng kiến quá trình đó. Thân là người quản lý, có nhiều lúc cô từng nghĩ, có phải chính tay mình đã hại Thôi Cách Cách không? Thậm chí có lúc cô cảm thấy cắn rứt, nhưng cũng đành chịu. Làng giải trí là một thế giới quái dị, những người bước vào đó, có kẻ vì danh, có kẻ vì lợi, cũng có kẻ vì giấc mộng cao xa hằng ấp ủ trong lòng, song cũng lắm kẻ sau đó không chịu nổi áp lực, chạy theo những cám dỗ để rồi lầm đường lạc lối. Đây âu cũng là quy tắc của làng giải trí, được thì ở lại, không được thì rời khỏi...

Thôi Cách Cách đã kiên trì bám trụ, sự kiên trì của cô phần lớn đến từ may mắn. So với rất nhiều ngôi sao khác, con đường thành danh của cô chẳng gập ghềnh mấy. Có lẽ vì có được danh vọng tiền tài một cách quá dễ dàng mà cô đã đánh mất chính bản thân mình. Cô bắt đầu có những lo lắng mơ hồ, chẳng hạn ngày nào đó sẽ mất đi tài sản, mất đi danh lợi, mất đi cuộc sống xa hoa như bà hoàng hiện giờ... Những lo lắng ấy đã đẩy cô rơi vào hố sâu do chính mình đào ra.

Còn nhớ một lần, Thôi Cách Cách bất ngờ gọi điện cho Lư Tiểu Nguyệt giữa đêm khuya, yêu cầu cô đến ở cùng cô ấy, thậm chí còn nói có lúc cả đêm cô không sao chợp mắt được. Thôi Cách Cách nói: “Có một con ma cứ suốt ngày bám theo chị, cô ta bảo sẽ khiến chị mất hết tất cả, chị phải làm sao? Chị phải làm sao đây?”

Lư Tiểu Nguyệt nhận thấy mức độ nghiêm trọng của sự việc, bèn sắp xếp cho cô nghỉ ngơi dài hạn, cùng cô đi khám bác sĩ tâm lý định kỳ. Gần nửa năm sau, tình trạng của Thôi Cách Cách mới có chút chuyển biến tốt, nhưng bây giờ, hình như càng nghiêm trọng hơn rồi...

Thôi Cách Cách là một thương hiệu vàng, cô ấy mà xảy ra chuyện thì Lư Tiểu Nguyệt cũng tiêu tùng theo. Lư Tiểu Nguyệt hiện nay là người quản lý mà nhiều nghệ sĩ mới trình làng muốn kí hợp đồng nhất, và cũng chính vì thế mà cô được công ty lẫn những người trong nghề công nhận.

Trên đời này không có Thôi Cách Cách thì không có Lư Tiểu Nguyệt, không có Lư Tiểu Nguyệt thì cũng chẳng có Thôi Cách Cách. Hai người như chị em song sinh dính liền nhau, mất ai cũng không được, cho nên cô không muốn chỉ vì một sơ suất nhỏ nào đó mà mất đi “con gà đẻ trứng vàng” này. Chính cô cũng tự biết rằng bản thân không thể nào bồi dưỡng được một Thôi Cách Cách thứ hai để “đẻ trứng vàng” cho mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.