Phó Duật Nhiên khẽ mở to đôi mắt đang nhắm dưới bầu trời xanh se lạnh, ánh nắng ướt át khiến anh nhất thời choáng váng.
Sờ soạng người bên cạnh thì không thấy đâu nhưng chỗ đó vẫn còn hơi ấm, anh bất ngờ ngồi bật dậy xuống giường xỏ dép đi thẳng ra ngoài mà quên luôn vệ sinh cá nhân.
Dường như bây giờ anh đang cảm thấy rất sợ hãi về chuyện đêm qua vì nghĩ sốt nặng nên đó là một giấc mộng.
Vừa mới đẩy cửa bước ra thì mùi thơm của đồ ăn ngay lập tức sọc thẳng vào mũi của anh.
Phó Duật Nhiên khẽ lên tiếng gọi tên của cô :
_ Thanh Thanh
Mộc Uyển Thanh đang ở trong bếp thì nghe tiếng anh gọi, không hề chừng chừ mà rống giọng trả lời.
_ Em đây, anh dậy rồi đấy à ?
Vừa nghe thấy tiếng nhẹ nhàng của cô khiến anh càng nhẹ nhõm hơn, anh chậm rãi đi vào bếp sau đó bất ngờ choàng hai tay ôm lấy eo cô.
Đặt chiếc cằm lên vai cô, hai mắt anh nhắm nghiền lại nhưng thật ra là đang tham lam hít mùi hương thơm từ người cô.
Giọng điệu khàn khàn có chút ngái ngủ của anh :
_ Thơm quá, em đang nấu món gì đó ?
_ Em đang làm thịt lợn chua ngọt, chẳng phải món anh thích ăn sao
Phó Duật Nhiên ỏ lên một tiếng rồi không nói gì thêm nữa, vẫn một mực rút gương mặt vào hõm vai của cô, Mộc Uyển Thanh nhìn vào cứ tưởng là anh đang lười nhác.
Sau khi đổ thịt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muu-ke-du-tho-vao-hang-cua-pho-duat-nhien/2772931/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.