Lúc đầu Mộc Uyển Thanh có hơi bất ngờ một chút nhưng nhanh chóng phì cười, khẽ đưa tay véo má anh.
_ Anh sợ ông ấy đến vậy ư ?
_ Đương nhiên rồi, nhưng là anh sợ ông ấy không cho anh gặp em mà thôi
Như đã hiểu được nỗi lòng của anh nên cô rất cảm kích mà không nói gì thêm, nhưng rồi từ từ nhắm nghiền mắt lại. Cảm nhận hơi đều đặn của cô anh liền biết cô đã ngủ.
Anh khẽ cúi xuống hôn nhẹ nhàng lên trán cô một cái rồi mới chìm vào giấc ngủ sâu.
Ting Toong.
_ Ưm~
Mộc Uyển Thanh đang mơ màng ngủ thì bị tiếng chuông cửa làm phiền, vì không muốn bảo bối của mình khó chịu nên Phó Duật Nhiên quyết định ngồi bật dậy trong tình trạng còn muốn ngủ.
Đưa ánh mắt lờ đờ ra khỏi phòng ngủ, vừa ngáp ngắn ngáp dài sau cáu kỉnh mà lẩm bẩm.
_ Mới sáng sớm mà ai đã làm phiền giấc ngủ rồi ?
Cạch.
Cánh cửa vừa mới mở ra gương mặt khá nghiêm túc của Mộc lão gia khiến cho anh sững người lại, sau đó tỉnh cả ngủ luôn.
" Ôi mẹ ơi, ba của Thanh Thanh sao lại đến đây ?"
Thấy ánh đờ đẫn của anh khiến ông không hài lòng mà nhăn mày, nhận thấy bản thân hơi lộ liễu liền nhanh chóng khôi phục bình tĩnh lại.
Anh khẽ cười gượng rồi lịch sự hỏi ông :
_ Chú Mộc, sao chú lại đến đây thế ?
_ Sao ? tôi không được đến sao ?
Mộc lão gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muu-ke-du-tho-vao-hang-cua-pho-duat-nhien/2772919/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.