Chương trước
Chương sau
Nghe Trương An Nhiên đã nói thế nhưng Mộc Uyển Thanh vẫn điềm đạm hấp một ngậm cà phê, sau đó nhẹ nhàng đặt ly cà phê xuống.

Ánh mắt của cô nhìn cô ta rõ là chán ghét. Ha, cô ta lấy cái quyền gì mà khuyên bảo cô rời xa Phó Duật Nhiên, cô ta tưởng cô dễ dãi nghe lời cô ta chắc.

_ Trương An Nhiên, cô là cái thá gì mà muốn tôi rời xa Duật Nhiên ? cô nên nhớ người mà anh ấy yêu là tôi nên mong cô hãy rút lại lời nói ban nãy, đừng để có mồm thì cắp có nắp thì đậy

Hai bàn tay của Trương An Nhiên sớm đã siết chặt, cô ta quả thực rất muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay bây giờ nhưng vẫn cố kiềm chế lại.

Cô ta gắng gượng hít thở thật sâu, dùng ánh mắt ngập tràn đáng thương nhìn cô.

_ Cô muốn bao nhiêu tiền mới rời xa anh Duật Nhiên, tôi có thể hoàn trả cho cô mà

Mộc Uyển Thanh nhìn vào ánh mắt đáng thương của cô ta thì chỉ có thể là chán ghét và ghê tởm, cô không nói không rằng mà đứng dậy.

Định kiên định một lời với Trương An Nhiên thì bất ngờ phía sau lưng cô truyền đến giọng nói trầm ấm nhưng vừa chứa sự sắc khí.

_ Cho dù cô có đưa bao nhiêu thì tôi cũng sẽ không bao giờ cho phép bé cưng của tôi rời xa tôi !

Mộc Uyển Thanh vừa nghe giọng nói quen thuộc liền lập tức quay mặt lại, vừa thấy Phó Duật Nhiên cô không hề chừng chừ mà nhào vào lòng anh ôm thật chặt. Và không quên cọ gương mặt xinh đẹp của mình vào vòm ngực săn chắc của anh.

Nhìn con thỏ hoang đang nũng nịu trong lòng mình thì khiến anh có chút buồn cười, vừa nãy còn làm mặt lạnh với Trương An Nhiên vừa thấy anh liền thay đổi nhanh chóng.

Sau đó Phó Duật Nhiên bắt ánh mắt sắc lạnh muốn giết người nhìn Trương An Nhiên, nhận lấy ánh mắt đó của anh khiến cô ta nhất thời cứng họng cả người đều mềm nhũn.

Cô ta lắp ba lắp bắp mà gọi tên anh.



_ Anh Duật Nhiên, sao anh lại ở đây ?

Trái lại anh không thèm trả lời cô ta mà quay ra nhìn Mộc Uyển Thanh rồi đảo mắt nhìn khắp người cô, sau đó bất an hỏi.

_ Thanh Thanh, Trương An Nhiên có làm gì em không ? có đau ở đâu không Hửm ?

Chưa kịp để Mộc Uyển Thanh trả lời thì lại nghe giọng điệu rất sắt bén của anh khi nhìn vào Trương An Nhiên.

_ Hôm nay bất cứ ai ngay cả cô, dám làm đau Thanh Thanh thì Phó Duật Nhiên tôi sẽ khiến người đó sống không bằng chết, tôi sẽ không ngại khi ngày mai báo đưa tin rằng Phó Duật Nhiên tôi là người phanh thây cô treo cô ở khắp khu phố, đừng tưởng tôi vì nể tình Cậu và Mợ mà không dám làm gì cô

Trương An Nhiên ngồi suy sụp xuống ghế ánh mắt ngập tràn sự đau lòng, nhưng vài giây sau bất ngờ hai hàng nước mắt của cô ta bất giác rơi xuống.

Bờ môi run run muốn nói gì nhưng chẳng mở miệng nói gì được.

Nhưng Phó Duật Nhiên không hề thương tiếc gì mà ngược lại dùng ánh mắt khinh bạc nhìn cô ta.

Mộc Uyển Thanh sau khi nghe những điều mà anh nói ra khiến cô không khỏi cảm động, cô vòng tay ôm chặt lấy eo anh như muốn khảm người mình hoà vào anh vậy.

_ Anh yêu, chúng ta đi về nha

_ Được, nghe bé cưng hết

Hai người nhanh chóng rời khỏi nhà hàng rồi một mạch chạy đến căn hộ của hai người, vừa về đến nhà thì Phó Duật Nhiên đã hấp tấp đẩy cả người cô xuống giường.

Mộc Uyển Thanh không nhịn nổi liền lên tiếng, trong lời nói có một chút trách móc.

_ Anh làm gì mà hấp tấp dữ vậy ? em vẫn dính trên người anh mà



_ Nhưng anh không thể không hấp tấp được, bởi vì anh quá nhớ hương vị đêm qua của hai chúng ta

Nghe Phó Duật Nhiên nói, lông mày của cô khẽ nhướng lên. Người đàn ông này rốt cuộc trong đầu đang chứa những thứ đen tối gì rồi, qua lời nói cùng hành động của anh đủ để biết trong đầu anh không thể không được trong sáng được.

Bất giác Mộc Uyển Thanh thở dài, đưa hai tay ôm lấy má của anh.

_ Chẳng phải hôm nay anh có cuộc hợp tác quan trọng hay sao ? sao có thể xuất hiện như một vị thần mà đến chỗ em

Phó Duật Nhiên nở nụ cười yêu nghiệt, sau đó đưa tay chạm lên bàn tay cô đang đặt hai bên má mình, lại dịu dàng đáp.

_ Quả thật là anh có cuộc hợp tác quan trọng nhưng là đã bàn xong. Có điều, trùng hợp là cuộc hợp tác này lại có thể gặp được em

Khoé môi Mộc Uyển Thanh cong lên, liền vòng hai tay câu cổ anh, giọng điệu của cô hết sức quyến rũ mà lọt vào tai anh.

_ Nhiên, em nhớ không nhầm là khoảng ba mươi phút nữa sẽ diễn ra cuộc họp mà, sao anh vẫn còn chưa đến công ty ?

Phó Duật Nhiên lập tức sững người, nhưng sau đó anh nở nụ cười một cách gian tà, Mộc Uyển Thanh nhìn vào mà có một chút rùng mình một cái.

Con thỏ hoang này định đánh trống lảng với anh đây mà, ý tứ của cô nhóc này anh quá rõ. Cô rõ ràng muốn tránh làm 'chuyện ấy' nên mới thúc dục anh đây còn gì.

Nhưng, ông đây còn lâu mới đến công ty nhé, thịt thỏ hoang đã dưng lên tận miệng sói làm sao có thể bỏ qua cho được.

Bàn tay Phó Duật Nhiên không chịu yên phận mà mò mẫm khắp người cô, giọng điệu bắt đầu trở nên lưu manh.

_ Thật ra...mới xa Thanh Thanh bé bỏng năm mươi tư phút hơn mà anh đã cảm thấy khó chịu quá, để tranh thủ cuộc họp sắp đến anh muốn làm với bà xã vài hiệp rồi trở lại công ty làm việc
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.