Mộc Uyển Thanh bặm môi, đưa tay nhéo một cái lên ngực anh. Phó Duật Nhiên thuận thế kéo cô nhào vào lòng ngực mình, bàn tay lại hư hỏng lần mò vào trong lớp áo cô mà nhào nắn. 
_ Bé cưng, cho anh được không ? 
_ Em bảo không thì anh có chịu tha cho em không ? 
Đôi hàng chân mày đen rậm nhíu lại, anh mỉm cười vuốt ve đôi môi căng mọng nước của cô. 
_ Đương nhiên là không rồi, bé cưng à ! 
Dứt lời, Phó Duật Nhiên đã hấp tấp bế bồng cô lên tiến vào phòng ngủ, anh lật người cô xuống giường. Quần áo trên người cô cũng được anh vứt sạch xuống sàn, Anh không thể chịu đựng được mà nhanh chóng đưa thẳng 'thằng nhỏ' vào bên trong cô, và ra vào không ngừng. 
_ Thanh Thanh, ngoan...thả lỏng ra nào, nếu không em sẽ đau 
Mộc Uyển Thanh lúc này chỉ biết đầu óc mình trống rỗng, muốn mặc kệ anh làm gì thì làm. 
_ Ưm...khó chịu quá,...Em không muốn làm nữa 
Nhưng mà lúc này anh không thể nghe lọt vào tai được nữa, phía dưới cứ thúc ngày một càng nhanh hơn cho đến khi giải phóng toàn bộ vào bên trong Mộc Uyển Thanh. 
Anh nằm sấp xụi mặt vào bầu ngực căng tròn đang phập phồng thở dốc của cô. 
_ Thế nào bé cưng của anh ? 
_ Em buồn ngủ 
Giọng điệu của cô hết sức nũng nịu, nhưng quả thật cô rất mệt lại vừa buồn ngủ. Có điều, khi nghe từng lời của Phó Duật Nhiên phát ra khiến cơn buồn ngủ của cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muu-ke-du-tho-vao-hang-cua-pho-duat-nhien/2772893/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.