Từ Tư Uyển coi như không nghe Nguyệt Tịch nói gì, vẫn tiếp tục phân phó: "Lát nữa đóng cửa Niêm Mai Các, không tiếp ai cả."
"Ai tới cũng không gặp sao?" Hoa Thần nghe ra ý của nàng, "Nương tử ám chỉ bệ hạ?"
"Ừ." Nàng khẽ cười, "Nguyệt sự của ta tới, hắn tới làm gì? Bảo đảm Tiểu Lâm Tử từ chối khéo, không cho hắn vào viện. Nếu hắn một mực muốn vào... Các ngươi cứ chắn ngoài phòng, không cho hắn vào là được."
"Vâng." Hoa Thần hành lễ nhận lệnh.
Nguyệt Tịch vẫn không hiểu: "Rốt cuộc nương tử muốn làm gì?"
"Buổi tối ngươi sẽ hiểu." Từ Tư Uyển nở nụ cười xinh đẹp, "Không hiểu cũng không sao, chờ sau này gả cho người ta ngươi đương nhiên sẽ hiểu. Tốt nhất đừng để nhà chồng cậy vào thân phận mà suy xét về ngươi, nếu có thể thì hãy làm ngược lại, ngày tháng mới tốt hơn một chút."
Nguyệt Tịch bừng tỉnh: "Nương tử muốn giận dỗi với bệ hạ?"
"Ừ." Từ Tư Uyển thản nhiên nói, "Các ngươi chỉ cần nhớ sau khi trở về một mình ta đọc sách khoảng nửa canh giờ, không biết tại sao lại đột nhiên nổi nóng, tự nhốt mình trong phòng không chịu gặp ai, hai người các ngươi phải khuyên rất lâu mới được vào phòng hầu hạ, nhưng vẫn không biết ta gặp vấn đề gì."
"Vâng, nô tỳ hiểu rồi." Các nàng cười hành lễ. Sau đó Hoa Thần đi lấy sách cho nàng.
Mỗi khi nhàn rỗi Từ Tư Uyển đều đọc sách, chỉ cần không tối nghĩa khó hiểu, sách gì nàng cũng đọc. Lúc còn ở nhà, cha mẹ thường vì thế mà khen nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muu-doat-phuong-an/459650/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.