Chương trước
Chương sau
Đào Thải Tích nghiến răng, cười khẽ: "Không ai sai khiến ta cả."
Từ Tư Uyển kinh ngạc: "Mạng sắp không còn nữa rồi, tỷ tỷ còn nói nghĩa khí?"
Đào Thải Tích quay đầu đi: "Ngươi tin hay không thì tùy." Nói tới đây, nàng ta bỗng người rộ, "Chắc ngươi đang cảm thấy mình đang sống rất tốt đúng không? Nổi bật như vậy, kẻ muốn lấy mạng ngươi chắc chắn rất nhiều, ta muốn lấy mạng ngươi có gì mà lạ?"
Từ Tư Uyển kéo ngăn kéo thứ hai, cuối cùng cũng tìm được một cây đoản đao, lấy ra thưởng thức, sau đó ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn: "Trong cung nhiều người, chẳng lẽ tỷ tỷ cho rằng không có ta, bản thân có thể sủng quan lục cung sao?"
"Đương nhiên không phải." Đào Thải Tích nhướng mày, "Ta chỉ chướng mắt ngươi thôi. A, nếu không phải A Phàm sơ ý đến mức để Ngô sung hoa phát hiện, ngày nào đó chết ngươi cũng không biết lý do là gì! Có điều không sao, ngoại trừ thuốc ta đưa cho gã, ngươi không phải còn bị hạ thạch tín à? Nói cho ngươi biết, thạch tín kia không hề liên quan tới ta. Nhìn đi, có bao nhiêu người muốn lấy mạng ngươi nhỉ! Ta đi trước một bước, ở trên trời nhìn xem ngày nào đó ngươi bỏ mạng!"
"Ha ha. Vậy ta đây cũng nói thật cho tỷ tỷ biết, thạch tín kia là tự ta hạ, A Phàm bị Ngô sung hoa bắt không phải vì sơ ý."
"Ngươi..." Đào Thải Tích quay mắt nhìn chằm chằm Từ Tư Uyển, không biết nàng ta nghĩ gì, đáy lòng bỗng sợ hãi.
Từ Tư Uyển rút đoản đao ra khỏi vỏ, dương dương tự đắc thưởng thức lưỡi dao: "Xin lỗi, là ta tính kế trước. Ta đoán trong cung nếu đã có người hận ta, chắc chắn sẽ tìm cơ hội ra tay, do vậy ta mới cố ý chọn Trương Khánh và A Phàm từng hầu hạ ngươi tới cùng của mình. Thân phận của hai người họ vốn một cao một thấp, ta cố ý thay đổi địa vị của họ, chỉ cần một kẻ có lòng xấu, chắc chắn sẽ bị người ta lợi dụng. Ha ha, kẻ muốn lấy mạng ta sao có thể bỏ qua cơ hội này? Nhưng kẻ địch lại không ngờ người lợi dụng bọn họ lại là ta! Ngay từ đầu ta đã phái người giám sát bọn họ. Kế hoạch của A Phàm từ lâu ta đã biết, chút thạch tín kia chẳng qua để gã xem mà thôi. Thạch tín kia xuất hiện, gã mới cảm thấy tâm tư của ta đã bị phân tán, ta lại còn giao việc thẩm án cho gã, gã vừa được trọng dụng nên chắc chắn sẽ thả lỏng phòng bị, vừa vì thẩm án mà mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác, đến khi đó khó tránh sẽ sơ ý."
Đào Thải Tích rùng mình, nàng ta nhìn chằm chằm Từ Tư Uyển như đối diện với một yêu quái ăn thịt người.
"Cho nên..." Từ Tư Uyển đứng dậy, từng bước đi về phía giường.
Đến lúc này, Đào Thải Tích mới chú ý tới đoản đao trong tay nàng, muốn trốn nhưng lại không có sức lực.
Tới gần, tay trái Từ Tư Uyển nắm lấy búi tóc nàng ta, lưỡi dao kề sát cổ.
Đào Thải Tích trợn mắt: "Ngươi làm gì!"
"Mọi việc tỷ tỷ đã biết, nếu còn không khai ra kẻ đứng sau làm chủ, ta đây chỉ có thể giết người diệt khẩu!" Giọng nói nhu mì của nàng quanh quẩn bên tai như con rắn độc thướt tha nói nhỏ nhẹ.
Đào Thải Tích cố sức bắt lấy cổ tay nàng: "Không có ai... Thật sự không có ai cả! Nếu ngươi oán hận một ai đó, lại biết có thứ thuốc không màu không vị, ngươi sẽ bỏ qua sao?"
Từ Tư Uyển híp mắt: "Thứ thuốc đó tự ngươi biết đến à?"
"Không phải..." Đào Thải Tích buột miệng phủ nhận, sau đó nói ngay, "Là Tơ Liễu bên cạnh ta, ả... Ả vô tình nhắc tới..."
A, bị người ta lợi dụng cũng không biết, đúng là kẻ ngốc.
Chỉ tiếc, Tơ Liễu chết rồi.
Ý cười yêu tà trong mắt Từ Tư Uyển tan đi, theo vào đó là sự lạnh lẽo. Đào Thải Tích không rét mà run, dùng toàn bộ sức lực giữ chặt cổ tay nàng, nhưng nàng ta quá yếu, Từ Tư Uyển vừa đứng dậy, tay nàng ta đã mất sức buông lỏng.
"Không..." Đào Thải Tích sợ hãi đến hai mắt trống rỗng, liên tục lắc đầu, "Ngươi... Ngươi không thể giết ta, bệ hạ không muốn giết ta! Cha ta... Cha ta là Binh Bộ thượng thư... Nếu ngươi dám..."
"Tỷ tỷ yên tâm." Từ Tư Uyển nhàn nhã thưởng thức dáng vẻ kinh sợ của nữ tử trước mặt, "Tỷ tỷ có thể sống thêm một ngày là vì ta cầu tình cho tỷ tỷ, cha tỷ cảm kích ta còn không kịp. Còn về nữ nhi gàn bướng hồ đồ không biết cố gắng như tỷ thì có liên quan gì tới ta? Đến chín suối, tỷ phải nhớ phù hộ con đường làm quan của cha tỷ được thuận lợi, từng bước thăng tiến, tương lai ta còn có việc cần ông ta hỗ trợ."
Đào Thải Tích đã không còn tâm trạng cân nhắc lời nàng nói, nàng ta chỉ biết lắc đầu, hận bản thân đang bị thương nặng, không thể trốn.
Từ Tư Uyển cười duyên: "Còn về bệ hạ, ngài ấy sao có thể trách ta?"
Ở ngoài viện nơi Đào thị ở, Hoa Thần kiên nhẫn chờ đợi. Mắt thấy có hoạn quan làm việc ở lãnh cung đến, nàng liếc nhìn vào trong viện, vội tới chào hỏi, thuận tiện cản đường gã: "Công công có việc gì sao?"
"Thiến quý nhân vẫn chưa ra ngoài à?" Hoạn quan lo lắng, "Lãnh cung không phải nơi tốt đẹp gì, quý nhân đừng ở lâu quá. Nếu có sơ xuất gì, bọn họ không gánh vác nổi."
"Chắc là sắp ra rồi." Hoa Thần mỉm cười, "Nương tử của chúng ta tốt bụng, trước đây lại ở cùng một cung với Đào thị. Nương tử nói chỉ là chỉ tới đưa thuốc, cũng khó tránh sẽ hàn huyên mấy câu, không thể cứ bỏ thuốc ở đó rồi đi được. Công công cứ yên tâm, ta vẫn luôn canh giữ ở đây, bên trong toàn tiếng nói cười, có lẽ Đào thị đã buông bỏ hận thù trong quá khứ. Như thế không phải cũng tốt cho công công sao? Tương lai tránh lại xảy ra chuyện.""
"Cũng đúng." Hoạn quan gật đầu, đang muốn nói tiếp, bên trong đột nhiên truyền tiếng tới hét lớn.
"A!"
Hoa Thần giật mình: "Nương tử!" Nói rồi, nàng lập tức chạy vào trong.
Hoạn quan đang nói chuyện với nàng cũng chạy theo, hai người đẩy cửa chạy vào, vừa nhìn liền thấy Từ Tư Uyển ngồi bệt dưới đất, liên tục lùi về sau.
"Nương tử." Hoa Thần vội tới đỡ.
Từ Tư Uyển run rẩy nhìn chằm chằm về hướng giường. Hoa Thần cũng nhìn qua, lúc này mới phát hiện trước ngực Đào thị cắm một thanh đoản đao, tay còn nắm trên chuôi đao, hai mắt trợn lớn, bộ dáng hiển nhiên đã không còn hơi thở.
"Việc này..." Hoạn quan kinh ngạc, sợ hãi chạy ra ngoài, kêu lớn, "Người đâu! Mau tới đây!"
Rất nhiều cung nhân ùa vào phòng, có người tới kiểm tra tình hình Đào thị, có người hỗ trợ dìu Từ Tư Uyển đứng lên. Cung nhân nàng để ở bên ngoài, ngoại trừ Hoa Thần, Nguyệt Tịch là người ở gần nhất, nàng ấy nghe nói đã xảy ra chuyện cũng vội chạy vào, vừa tới cửa liền thấy Từ Tư Uyển được mọi người dìu ra ngoài.
"Sao lại thế này?" Nguyệt Tịch chạy tới đỡ nàng, vội hỏi Hoa Thần.
Hoa Thần run rẩy: "Đào thị... Đào thị chết rồi..."
Nguyệt Tịch hoảng sợ, đang muốn hỏi tiếp thì Từ Tư Uyển ngã xuống như ngất đi.
Trong hỗn loạn, một cơn mưa phùn lại đổ xuống. Cơn mưa đến quá đột ngột, bầu trời xám xịt, cộng thêm tiếng gió khiến Từ Tư Uyển đang trong mộng đầu đau như muốn nứt ra.
Trước mặt nàng hỗn loạn, giống như đi trong màn mưa rất lâu vẫn không nhìn thấy cảnh vật gì. Bỗng nhìn chăm chú, nàng kinh ngạc phát hiện dưới chân hình như không phải nước mưa, mà là máu tươi đặc sệt.
Tất cả hình ảnh hiện lên trước mắt, có thật có giả. Nàng thấy tay mình cầm đoản đao tàn nhẫn đâm xuống, nàng thấy Đào thị tắt thở, cũng mơ màng thấy oan hồn của Tần gia hồn về quê cũ. Nàng lại thấy cảnh Đào thị nắm đoản đao, dọa nàng lui về góc tường, sau đó đoản đao bỗng chuyển hướng đâm xuống chính nàng ta...
Mùi máu tươi xông thẳng vào mũi, đầu đau từng cơn, theo đó là cảm giác buồn nôn.
Từ Tư Uyển theo bản năng muốn nôn, vừa xoay người liền bừng tỉnh. Còn chưa kịp thấy rõ xung quanh, một cánh tay đã đỡ lấy nàng: "A Uyển?"
Nàng chỉ hoảng hốt trong chớp mắt, nhanh chóng tỉnh táo lại.
Nước mắt lập tức trào ra, nàng nắm chặt cánh tay hắn, khóc không thành tiếng.
"Đừng sợ." Hắn ôm nàng.
Cả người nàng nhào vào lòng hắn, cằm tựa vào vai hắn, nước mắt rơi liên tục.
Hắn vỗ về sau lưng nàng, trấn an hồi lâu, cho đến khi tiếng khụt khịt nhỏ lại, hắn mới nhẹ nhàng hỏi: "Chuyện này sao thế? Đang yên đang lành, nàng đi gặp Đào thị làm gì? Còn nháo ra mạng người nữa?"
"Thần thiếp..." Nàng rời khỏi lòng ngực hắn, cúi đầu gạt lệ, "Thần thiếp nghĩ... Thần thiếp nghĩ nàng ta bị thương nặng, nếu không được trị liệu, biếm vào lãnh cung cũng chẳng khác nào ban chết, cho nên muốn đưa chút thuốc cho nàng ta. Ai ngờ nàng ta... Ai ngờ nàng ta..."
Còn chưa nói hết, nước mắt lại lần nữa trào ra. Nàng vội lau nhưng vẫn không kịp, hai tay che mặt, khóc càng khổ sở.
"Nàng ta đột nhiên rút đao, thần thiếp sợ bị thương, vội né tránh. Ai ngờ nàng ta thế mà tự đâm chính mình, còn nói... Còn nói..."
Ánh mắt Tề Hiên trầm xuống: "Nàng ta nói cái gì?"
Gương mặt nhỏ bé ngước lên, nước mắt vẫn còn chưa rơi xuống hết: "Nàng ta nói nếu khiến bệ hạ cảm thấy thần thiếp ra tay giết nàng ta, bệ hạ sẽ không tới gặp thần thiếp nữa..." Nói tới đây, nàng mặc kệ tất cả mà bắt lấy ống tay áo của hắn, "Không phải thần thiếp, không phải thần thiếp! Bệ hạ..."
Nàng giống hệt con thỏ nhỏ bị dọa sợ, bất lực tìm kiếm sự che chở của hắn, lại như sợ hắn không tin, sợ hắn sẽ phất tay áo bỏ đi.
Nữ hài tử xinh đẹp mảnh mai như thế đau khổ cầu xin, ai mà không động lòng.
Hắn ôm chặt lấy nàng, bật cười: "Trẫm biết, trẫm biết cả. Sao nàng có thể giết nàng ta chứ? Hôm qua là nàng cầu xin trẫm giữ nàng ta một mạng."
Đáp án nằm trong dự kiến khiến nàng rất hài lòng, Từ Tư Uyển cúi đầu cọ nước mắt vào vai hắn, khóe môi khẽ cong lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.