Hoàng đế nhíu mày, có vẻ không vui, nhưng ý cười lại không nhịn được mà tràn ra: "Nếu trẫm muốn chống lưng cho người khác, không biết các nàng ấy sẽ cao hứng cỡ nào, chỉ có nàng khác biệt."
Nàng ngước mắt nhìn hắn: "Được không?". Xin ủng hộ chúng tôi tại * trùmtr uуệЛ. V n *
Hắn cười nhạo: "Thôi được, theo ý nàng. Nhưng nếu tự mình tra không được thì phải nói với trẫm."
"Tạ bệ hạ." Nàng nức nở hai tiếng.
Hắn dịu dàng nâng mặt nàng lên, đôi mắt tìm tòi nghiên cứu hơi nheo lại: "Gặp chuyện phải biết mở lời với trẫm."
Từ Tư Uyển gật đầu: "Thần thiếp biết rồi."
"Thật không?" Hắn khẽ cười, "Trẫm đồng ý cho nàng ra vào Tử Thần Điện mọi lúc, nhưng qua ba bốn ngày rồi cũng không thấy nàng đặt chân tới một lần. Sao hả, không muốn gặp trẫm đến vậy?"
"Thần thiếp nào có?" Nàng ngơ ngẩn, "Còn không phải thần thiếp sợ khiến bệ hạ chán ghét sao? Có câu tiểu biệt thắng tân hôn, thần thiếp thà chịu nỗi khổ tương tư nhất thời, chỉ mong được cùng bệ hạ thường xuyên làm bạn."
Nụ cười của hắn càng nhu hòa, người vẫn ngồi ở đó nhưng lưng đã khom tới gần: "Uất ức vậy à?"
Nàng làm bộ lau nước mắt, không trả lời.
"Sao trẫm có thể chán ghét nàng chứ?" Hắn cười một tiếng, lắc đầu, bỗng nói, "Trẫm còn nợ nàng một thứ."
Từ Tư Uyển sửng sốt: "Cái gì?"
Hắn đứng dậy, đi đến án thư trong phòng nàng: "Thiếu nàng một bức chữ."
Từ Tư Uyển cẩn thận ngẫm lại mới nhớ ra, chắc hắn đang chỉ bài viết Kinh Thi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muu-doat-phuong-an/459630/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.