Vừa hết câu, cái tráp đã được đặt lên bàn, Tư Yên vui vẻ rạo rực mở tráp ra: "Muội nghe nói tỷ tỷ được lâm hạnh, cảm thấy phải tặng chút quà cho tỷ tỷ. A giao này muội mang từ nhà đến, tỷ tỷ cứ coi nó là đồ ăn vặt mà nhâm nhi đi." Hoa Thần nhìn số a giao kia, không nhịn được mà cười trước: "Tứ tiểu thư có lòng. So về a giao, chỉ có chỗ của Tứ tiểu thư là tốt nhất, đồ Thái Y Viện đưa tới nói không chừng còn không tốt bằng của Tứ tiểu thư." Nghe vậy, Tư Yên càng tươi cười rạng rỡ. Thấy Nguyệt Tịch tới dâng trà, nàng liền ngồi xuống bên đối diện, vừa nhận lấy ly trà vừa cảm thán: "Đào lương sử cũng đi rồi, đúng là hả giận. Muội nghe cung nữ bên cạnh nói thân phận chính cửu phẩm lương sử và từ cửu phẩm thiếu sử chỉ là nửa chủ tử nửa nô bộc mà thôi, nếu không phạm tội, cũng chỉ có cung nữ được sủng hạnh mới được sắc phong lên vị trí này. Cuộc sống trong cung vốn là đội trên đạp dưới, ngày tháng sau này bị người ta mắng chửi, nàng ta sao có thể chịu được!" Từ Tư Uyển cười dặn dò: "Người ta làm gì là chuyện của họ, muội không được xen vào." "Vấn đề này muội biết." Tư Yên gật đầu, "Muội chỉ đi xem náo nhiệt, thậm vui mà thôi. Tỷ tỷ yên tâm, muội chắc chắn sẽ không gây chuyện!" Nói rồi, nàng ấy lại hỏi Tư Uyển thế nào, độc đã giải hết chưa. Nghĩ đến Tư Yên mấy hôm trước chạy tới Hiền Túc Các một ngày ba lần, biết muội ấy lo lắng, Tư Uyển mỉm cười trấn an: "Ta vốn trúng độc cũng không sâu, nghỉ ngơi mấy ngày sớm đã không sao, bằng không ta nào dám đi thị tẩm, muội yên tâm đi." "Vậy thì tốt." Từ Tư Yên gật đầu, thấy nét mặt Tư Uyển mệt mỏi, liền đứng dậy, "Thế tỷ tỷ nghỉ ngơi đi, muội không làm phiền tỷ tỷ. Nếu có chuyện gì, tỷ tỷ phải kêu muội đấy." "Ừ, đi đi." Tư Uyển dịu dàng nói, "Trời nắng nóng, muội nhớ giữ sức khỏe, đừng có ham lạnh mà ăn nhiều đồ khiến dạ dày khó chịu." Hai má Tư Yên đỏ lên: "Muội không phải tiểu hài tử..." Nói xong, nàng ấy hành lễ, lui xuống. Tư Uyển mỉm cười nhìn theo, sau đó ánh mắt tại hộp a giao: "Đi ngâm một ít trước, lát nữa đợi y nữ tới đây, lén nhờ y nữ kiểm tra." Hoa Thần sửng sốt: "Nương tử không tin Tứ tiểu thư?" "Đang ở trong cung, cẩn thận không thừa." Hoa Thần nghe vậy không hỏi nữa, tự mình cầm hộp gỗ xuống, cắt một miếng nhỏ bỏ vào chén sứ. Một lát sau, y nữ tới. Vì thánh chỉ, nàng ta nghiêm túc ấn eo lưng cho Từ Tư Uyển. Đợi nàng ta bận xong, Hoa Thần lặng lẽ mời người ra ngoài, đầu tiên là thưởng tiền, sau đó là nhờ nàng ta xem a giao kia. A giao cứng rắn, phải ngâm trong nước rất lâu mới mềm hoàn toàn, nhưng hiện nay chỉ mới ngâm một canh giờ, lớp ngoài cùng đã tan hết. Y nữ cầm ngân châm, cẩn thận kiểm tra, lại múc nước ngâm a giao lên quan sát màu sắc và mùi của nó, còn dùng hai ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, cuối cùng cười nói: "Đây là a giao loại tốt, cô nương cảm thấy có gì không ổn sao?" "À..." Hoa Thần cũng cười, có lệ, "A giao này mang từ trong nhà đến, ta sợ để lâu rồi dùng không tốt, kiểm tra trước một chút mới yên tâm." "Cô nương cẩn thận. Yên tâm đi, thứ này dùng được." Y nữ lau tay, dặn dò, "Mỗi ngày cho nương tử dùng hai thìa có thể bổ khí huyết. Có điều khi bị nóng hay phong hàn thì đừng ăn, sẽ không tốt cho sức khỏe." "Ta nhớ rồi, đa tạ." Hoa Thần cảm tạ y nữ, tự mình tiễn nàng ta đến cửa Sương Hoa Cung, sau đó về phòng của Từ Tư Uyển trả lời. Từ Tư Uyển lúc này mới yên tâm, gật đầu: "Vậy cứ làm theo lời y nữ đi. Nhưng ta không thích mùi của a giao, ngươi thêm chút mè, táo đỏ làm thành bánh a giao, mỗi ngày ta ăn hai cái." "Vâng." Từ Tư Uyển ngáp một cái, mệt mỏi xoa huyệt thái dương. Đêm qua nàng thật sự rất mệt. Nàng chưa bao giờ thật sự trải qua hoan ái giường chiếu, không ngờ hắn lại lợi hại như thế. Nếu cẩn thận nhớ lại, trước đây khi nàng ở ngoài phòng của hoa khôi thanh lâu nhìn lén, hình như chưa từng gặp vị khách nào ác chiến lâu đến vậy. Cho nên, nàng còn tưởng việc này chẳng qua chỉ có thế. Ở điểm này, hắn đúng là khiến nàng bất ngờ. Chờ đợi tới giữa trưa, ý chỉ tấn phong cuối cùng cũng tới. Quý nhân không phải vị phân rất cao, ý chỉ không phức tạp, quá trình truyền chỉ cũng không quá long trọng, nhưng Vương Kính Trung bên cạnh hoàng đế tự mình đến tuyên chỉ, đây cũng là sự coi trọng. Từ Tư Uyển lĩnh chỉ tạ ơn, sau đó cảm tạ Vương Kính Trung. Vương Kính Trung uyển chuyển không dám nhận. Nàng ra hiệu cho Hoa Thần nhét một cái túi tiền căng phồng vào tay gã, tiếp tục nói: "Ta có một yêu cầu quá đáng, mong công công hỗ trợ." Vương Kính Trung cúi đầu: "Nương tử chỉ cần phân phó. Nếu nằm trong khả năng, hạ nộ quyết không chối từ." "Chuyện trước đây chắc công công cũng biết. Chưởng sự Đường Du bên cạnh ta còn phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian, mà mấy hoạn quan khác lại không dùng được, rất nhiều chuyện không tiện. Hiện giờ ta được thánh ân tấn phong quý nhân, theo đạo lý có thể có thêm hai hoạn quan. Việc này vốn nên để Nội Quan Giám trực tiếp xử lý, nhưng ta đã để mắt được hai người thông minh có thể tạm làm phần việc Đường Du bỏ đó. Liệu công công có thể giúp ta mở lời với Nội Quan Giám để ta tự chọn hai người kia không?" "Chỉ việc này thôi sao!" Vương Kính Trung bật cười. Gã vốn tưởng nàng vừa được tấn phong sẽ có yêu cầu quá đáng, bây giờ nghe vậy, trực giác cảm thấy vị Thiến quý nhân này đúng là quá khiêm tốn. Gã chắp tay, "Nương tử cứ trực tiếp sai người tới Nội Quan Giám là được. Dù sao hạ nhân hầu hạ nương tử cũng phải hợp ý người, chỉ cần tư lịch phù hợp, Nội Quan Giám sẽ đồng ý." Từ Tư Uyển nghe vậy thì mỉm cười: "Đa tạ công công." "Nương tử không cần khách khí." Vương Kính Trung chắp tay hành lễ, "Chúc mừng nương tử, hạ nô trở về phục mình trước." "Công công đi thong thả." Từ Tư Uyển nhún người một cái. Vương Kính Trung vội nói: "Không dám nhận." Rồi gã khom người lui xuống. Chờ gã đi xa, Hoa Thần tiến lên: "Vậy nô tỳ đi Nội Quan Giám chọn người đúng không? Nương tử yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ xem điển tịch cẩn thận, chọn hai người trong sạch tới đây." "Không." Từ Tư Uyển cười như không cười, "Ngươi không cần xem điển tịch. Nếu Nội Quan Giám đưa cho ngươi, ngươi cứ bảo đọc cũng vô dụng, chỉ xem họ làm việc lanh lợi hay không. Sau đó... Đào thị từ hiền nghi bị biếm xuống lương sử, hoạn quan bên cạnh nàng ta chắc đều bị đưa về Nội Quan Giám, ngươi nhận ra họ chứ?" Hoa Thần cúi đầu: "Chúng và Đào lương sử giao tiếp không nhiều, nô tỳ chỉ quen một hai người. Nếu nương tử không cho nô tỳ xem điển tịch..." Từ Tư Uyển khẽ cười: "Chúng ta chỉ cần hai người, ngươi có thể nhận ra một hai người là đủ rồi." "Nương tử?" Hoa Thần ngạc nhiên, "Nếu là nương tử nô tỳ sẽ không dùng bọn họ, sao phải chọn bọn họ chứ?" "Đề phòng thôi." Thấy Hoa Thần lo lắng, Từ Tư Uyển cười nhạo, nói sơ qua tính toán của mình. Hoa Thần nghe xong, hít sâu một hơi: "Nương tử đúng là tính toán cẩn thận." Từ Tư Uyển lắc đầu: "Cố hết sức thôi. Mọi việc trong cung khó dự đoán, ta trù tính như vậy vẫn có sơ hở. Ngươi mau đi đi, trở về ta còn phải xem một vở kịch nữa." "Vâng." Hoa Thần nhận lệnh lui xuống. Từ Tư Uyển rất mệt, lệnh Nguyệt Tịch truyền thiện, dùng một chút rồi đi ngủ. Đến khi nàng tỉnh lại, Hoa Thần cũng trở về, tươi cười dẫn hai hoạn quan vào phòng vấn an nàng. Từ Tư Uyển ngồi trên giường, ngái ngủ hỏi họ tên gì. Hai người lần lượt đáp. "Hạ nô Trương Khánh." "Hạ nô A Phàm." Vừa dứt lời, Từ Tư Uyển liền nhìn Trương Khánh. Nàng cố ý chớp mắt một cái cứ như đánh giá diện mạo gã, lạnh giọng: "Ngẩng đầu lên." Trương Khánh run sợ, cứng đờ, co rúm ngẩng đầu. Từ Tư Uyển cười lạnh: "Đây là chuyện tốt ngươi làm?". Truyện Kiếm Hiệp Nàng không nhìn Hoa Thần, lời này khiến Hoa Thần giật mình, cuống quýt quỳ xuống đất: "Nương tử, nô tỳ không biết... Không biết có gì không ổn?" Từ Tư Uyển khẽ cười: "Ta hỏi ngươi, khi ngươi đi chọn người, có tìm hiểu bọn họ chưa?" Hoa Thần mờ mịt ngẩng đầu: "Nô tỳ làm theo lệnh của nương tử... Chọn người tay chân lanh lợi." "Cho nên ngươi không thèm hỏi gã trước đây làm việc ở đâu sao?" "Nô tỳ..." Hoa Thần không kịp trả lời. Trương Khánh bên cạnh dập đầu thật mạnh: "Nương tử... Nương tử yên tâm, tuy hạ nô làm việc cho Đào lương sử mấy ngày, nhưng hiện đã trở về Nội Quan Giám, không còn là người của Đào lương sử nữa. Ngày sau hạ nô nhất định sẽ tận tâm hầu hạ nương tử, quyết không hai lòng." Từ Tư Uyển vừa nghe gã nói vừa thong thả nhấp ngụm trà, xem gã sợ bị trả về thế nào. Cũng đúng, tai mắt trong cung nhiều, ai chọn hạ nhân đều lo chọn trúng người còn hướng về chủ cũ. Do vậy người như gã, dăm ba năm sợ rằng khó mà có nơi để đi, có thể được chọn về Hiền Túc Các thật sự là niềm vui bất ngờ, nếu lại bị trả về, sau này chưa chắc còn vận may như vậy. Hoa Thần vội nói: "Nương tử bớt giận, nô tỳ lập tức trả người về, đổi người sạch sẽ tới đây." "Thôi." Từ Tư Uyển thở dài, "Nếu đã tới thì cũng không tiện đuổi về ra ngoài cùng Lưu Cung Lưu Kính làm việc quét tước đi." "Vâng." Hoa Thần nhẹ giọng đáp. Trương Khánh muốn nói lại thôi. Từ Tư Uyển không để ý tới gã, lại nhìn A Phàm, thái độ hòa hoãn hơn nhiều: "Chưởng sự Đường Du đang bệnh, hiện công việc của gã do Tiểu Kha Tử và Tiểu Lâm Tử thay phiên gánh vác, nếu ngươi rảnh rỗi thì đi hỏi họ xem còn chuyện gì có thể chia sẻ không." "Vâng." A Phàm được giao nhiệm vụ quan trọng, vui mừng quá đỗi, dập đầu phát ra tiếng vang. Từ Tư Uyển nháy mắt, Hoa Thần liền thưởng tiền cho A Phàm, hoàn toàn bỏ mặc Trương Khánh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]