Mấy chữ "Muội là cháu gái của Tần thừa tướng" khiến mấy người kia đều sững sờ.
Chúc Tình Ỷ ngây ngốc đi theo nàng. Các nàng vốn ở gần cửa đạo quán, đến khi hoàn hồn nàng ấy đã rảo bước vào trong.
Đường Du ngồi trong đình thấy Tần Uyển kéo Chúc Tình Ỷ trở về thì đứng dậy, từ xa gật đầu. Chúc Tình Ỷ miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, dừng bước: "Tần cô nương?"
Tần Uyển nhìn ra ngoài thăm dò, thấy mấy người đi cùng không tới đây, ngửa đầu hỏi: "Chúc tỷ tỷ đừng ở giáo phường nữa, theo muội về Tần phủ được không?"
Chúc Tình Ỷ bật cười, nhìn nàng như nhìn tiểu hài tử: "Muội biết ta từ đâu? Sao ta phải đến Tần phủ?"
Tần Uyển sớm đã nghĩ xong lý do, mở miệng liền nói: "Tỷ tỷ múa đẹp, lúc muội vào cung từng vô tình nhìn thấy nên đã hỏi thăm tỷ tỷ là ai, muội muốn tỷ tỷ đến Tần phủ múa cho muội xem."
"Ha ha ha." Chúc Tình Ỷ cười lớn, "Cô nương cũng biết ta múa đẹp sao? Ta chăm chỉ khổ luyện như vậy là vì tranh vinh hoa phú quý cho bản thân, không định cả đời làm vũ cơ."
Quả nhiên vẫn thẳng tính như đời trước.
Tần Uyển cười cười: "Không lẽ tỷ tỷ cảm thấy Tần phủ của muội thiếu tiền à?"
"Tần phủ dù có tiền thì liên quan gì tới ta?" Chúc Tình Ỷ vừa nói vừa tính toán. Nàng vốn định câu dẫn một vương công quý tộc nào đó, nhưng Tần Uyển nói đúng, Tần gia cũng không thiếu tiền, nếu có thể vào Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muu-doat-phuong-an/1880110/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.