Hoàng đế nghe vậy trầm ngâm rất lâu, không trực tiếp sai người đi truyền chỉ chuẩn tấu cho hoàng trưởng tử. Nhưng ba ngày sau, ý chỉ vẫn truyền xuống, lệnh hoàng trưởng tử dẫn dắt mười vạn thiết kỵ ra trận nghênh địch.
Mười vạn thiết kỵ này có lẽ là số tinh nhuệ cuối cùng của Đại Ngụy.
Nghe tin, hoàng hậu lại ngất xỉu, qua năm ngày vẫn chưa tỉnh.
Vì vậy oàng trưởng tử vốn nên chuẩn bị xuất kinh vào cung ngày ngày canh giữ trước giường bệnh, không cho phép Từ Tư Uyển tới gần nửa bước. Từ Tư Uyển vốn không để bụng việc này, hoàng trưởng tử không cho nàng tới gần, nàng liền nhàn nhã ngồi ở trà tháp thưởng thức sắc mặt hoàng hậu.
Cẩn thận nghĩ lại, nàng chưa từng hận nữ nhân hậu cung nào như vậy.
Kẻ chết trong tay nàng tuy không ít nhưng người nàng hận từ đầu đến cuối cùng chỉ có hoàng đế. Sở dĩ giết các nàng, thứ nhất là hậu cung không có ai tốt bụng mà sống yên, thứ hai là vì con đường báo thù quá dài, nếu không tìm chút cơ hội để phát tiết, chỉ sợ sớm đã điên rồi.
Nhưng với hoàng hậu, nàng thật sự hận thấu xương.
Nàng mặc kệ việc hoàng hậu năm đó kéo Từ gia xuống nước có phải đã biết thân phận của nàng không nhưng từ khoảnh khắc đó, nàng đã không cho phép hoàng hậu sống yên, bây giờ thêm chuyện của Đường Du, nàng không có thời khắc nào không nhớ tới gã.
Mỗi lần nhớ tới gã, nàng lại muốn hoàng hậu thêm thống khổ.
Năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muu-doat-phuong-an/1880097/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.