Từ Tư Uyển buồn cười nhìn nàng ta, nâng người, tùy ý để nàng ta đặt đệm hương bồ, còn vui vẻ cảm tạ ý tốt của nàng ta.
Không bao lâu, vấn an trong điện cũng tan. Các phi tần lục tục rời đi, khi đi ngang qua nàng không ai dám nhìn, chỉ cúi đầu hành lễ.
Từ Tư Yên đương nhiên không sợ nàng, ra ngoài liền đến bên cạnh ngồi xổm xuống, nhỏ giọng: "Trời đang lạnh, tỷ tỷ dù muốn đối đầu với hoàng hậu thì cũng đừng tự hại chính mình."
Từ Tư Uyển cười nhìn đệm hương bồ rắn chắc: "Không sao."
Lúc này Oánh phi cũng ra, nàng hào hứng cười nói: "Lát nữa ta định đi gặp bệ hạ, có chuyện gì mới kể ngài ấy nghe không đây?"
Từ Tư Uyển ngầm hiểu, chỉ nói: "Hiềm khích giữa muội và hoàng hậu bệ hạ cũng biết, tỷ tỷ nói chuyện nhớ lựa lời."
"Yên tâm đi." Oánh phi vẫy tay phân phó cung nhân, "Đi chuẩn bị bộ liễn cho bổn cung, đã lâu rồi không gặp bệ hạ, hôm nay không thể không đi."
Trong chính điện, mọi người đã cáo lui hoàng hậu vẫn ngồi yên một chỗ.
Nàng ta ngồi ở phượng tòa bao năm, chính tại vị trí này vô số lần nàng ta nhìn phi tần quỳ gối ở bên ngoài, hoặc là bị phạt quỳ, hoặc là vấn an.
Chỉ có lần này, người quỳ gối bên ngoài khiến nàng ta sợ hãi như vậy.
Không biết có phải do bị bệnh hay không, hoàng hậu bỗng cảm thấy hết sức bất lực. Thính Cầm xem mặt đoán ý, nhẹ giọng khuyên: "Nương nương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muu-doat-phuong-an/1880088/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.