Đường Du ngầm hiểu, không vội nói rõ thân phận của Niệm Quân, tiếp tục xin lỗi Liên quý tần: "Nương nương thứ tội."
Hai hoạn quan bên cạnh Liên quý tần được lệnh vốn đã tiến lên định đưa Niệm Quân đi, lại không ngờ gã sẽ bế Niệm Quân lên, nhất thời hai mặt nhìn nhau.
Niệm Quân cau mày, tay nhỏ bắt lấy cổ áo gã: "Tìm nương!"
"Được." Đường Du gật đầu, xoay người đi rời đi.
Liên quý tần cảm thấy chuyện trước mắt hết sức hoang đường, mở miệng quát: "Đứng lại!"
...
Từ Tư Uyển rời khỏi đình hóng gió đến bên hồ.
Hiện tại tuy đã vào thu nhưng cây cỏ vẫn tươi tốt. Bên hồ cũng nhiều cảnh trí, từ đây hoàn toàn không nhìn thấy tranh chấp bên phía Liên quý tần.
Nàng biết Đường Du và Trương Khánh sẽ bảo vệ Niệm Quân thật tốt, nhưng lúc này không thể nhìn thấy, lòng lại hơi lo lắng, thoáng trầm ngâm, nàng vẫn nói: "Phái thêm hai người âm thầm chú ý bên đó."
Hoa Thần gật đầu, lặng lẽ đưa tay, Nguyệt Tịch và Tiểu Lâm Tử liền qua đó.
Không bao lâu, tranh chấp bên kia hình như càng dữ dội.
Tiếng mắng chửi, tiếng cãi cọ cùng tiếng khóc của hài tử hòa vào tiếng gió, tuy ở xa không nghe rõ nhưng vẫn có thể loáng thoáng nghe được. Từ Tư Uyển mắt điếc tai ngơ, làm ra vẻ thất thần đứng bên hồ, qua chốc lát, khóe mắt thấy Vương Kính Trung đi qua, một thân ảnh màu đen theo sát sau đó.
Nàng giật mình, Tề Hiên khẽ cười, vòng đến phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muu-doat-phuong-an/1880081/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.