"Mẹ thả con ra và đừng ngăn cản con."
Sở Bạch trong sự tức giận hất mẹ mình ra cậu cố gắng bước xuống giường và tính rời đi.
"Con đứng lại cho mẹ và con không được đi đâu hết..."
Bà nhìn cậu và hét thật lớn điều này làm cho cậu ngẩn đầu lại nhìn bà mà bất động trong một lúc lâu.
"Con muốn đi tìm cái người tên Nhược Lâm đó phải không? Nhưng mà cậu ta đã rời khỏi đây rồi. Quay trở về nơi mà cậu ấy đã từng ở. Bởi vì cậu ta đã rất đau lòng khi biết một sự thật rằng. Con và cậu ta chính là người thân của nhau vì vậy hai người không thể đến được với nhau."
Sở Bạch nghe đến đây mà vô cùng hoang mang nét mặt của cậu đã hiện lên sự bối rối và lo lắng. Cậu không hiểu rốt cuộc mẹ mình đang nói gì. Thế là cậu đã hỏi lại: "Ý...Ý của mẹ là sao?"
Mẹ của cậu lúc này thở dài và kể lại câu chuyện năm xưa như cái cách bà đã kể với Nhược Lâm và khiến cậu phải đau đớn mà quyết định bỏ cuộc. Nhưng sau khi nghe câu nói rằng Sở Bạch lại không như Nhược Lâm mà ngược lại còn không tin đây là sự thật.
"Không con không tin đây là sự thật. Anh ấy chắc chắn không phải là anh trai con và là con của người đã dựt chồng mẹ. Mà con chắc chắn rằng Sở Nhi là Sở Nhi kẻ thù của hai chúng con. Cô ta đã bày ra trò này sau khi đâm con một nhát vào bụng..."
Nghe mẹ nghe đến đây liền tỏ vẻ hoang mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muu-doat-hanh-phuc-2/469991/quyen-2-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.