9
Săn bắn mùa xuân.
Trước mặt đại quân, Kỳ Nguyên mặc tiên y, bị gió thổi phồng cuồn cuộn, dữ dội như lửa.
Hắn bước lên ngựa, thoải mái phóng khoáng, khí phách hăng hái, giữa lông mày thiếu niên tràn đầy thịnh khí bễ nghễ thiên hạ.
Mặc dù không phải là con ruột, nhưng nhìn thấy hắn lớn lên như thế, ta cũng thật lòng vui thay.
"Mẫu hậu muốn đi săn không? Nhi thần dẫn người đi."
Ta ngáp một cái:
"Buồn ngủ, không đi."
Ta ngủ không ngon, mấy ngày gần đây lúc nào cũng đi tới đi lui, xe thuyền mệt nhọc, cơ bản không nghỉ ngơi tốt, bây giờ cả người mệt mỏi không sức sống.
Hắn cũng đề nghị:
"Vậy nhi thần sẽ đi săn vài con cáo trắng, đem về làm một chiếc áo lông chồn cho mẫu hậu được không?"
Ta nở nụ cười:
"Được, chú ý an toàn."
Hắn siết chặt dây cương, giơ tay lên giương roi, đánh vào bụng ngựa.
Vài tiếng hí vang, một đám bụi bặm bấy lên, hắn biến mất trong rừng rậm.
Ánh nắng mặt trời ấm áp, ta muốn tìm một nơi để nằm phơi nắng, sau đó đi thẳng đến ngọn đồi phía sau doanh trại. Không ngờ bất giác đã đi rất xa.
Lúc này ta vẫn chưa biết nguy hiểm đang đến.
Ta nhặt cành cây và ngồi xổm trên một bãi đất trống để vẽ bừa bãi.
Chợt, gió lạnh xuyên qua.
Một mũi tên lướt qua mặt, đánh rớt trâm ngọc trên đầu ta, búi tóc tán loạn.
Không biết là do tài nghệ bắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muu-doat-anh-trang/2883718/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.