11
Ta tỉnh dậy trong một ngôi miếu.
Có một nam nhân đang lo lắng nhìn ta.
“Thẩm Nguyệt Dao? Thẩm Nguyệt Dao?”
Hắn đang thăm dò xem ta có bị đập hỏng đầu hay không.
Ta thẫn thờ nhìn chằm chằm vào xà nhà.
Không phải là ta không muốn trả lời hắn.
Mà ta thực sự - quá đau đớn!!
Hắn nghi ngờ thì thầm:
“Sao lại không có phản ứng gì? Mất trí nhớ rồi sao?”
Bỗng, hắn cười có chút xấu xa:
"Thật sự mất trí nhớ hửm?"
"Không nhớ rõ ta là ai ư?"
"Ta là phu quân của nàng đây."
Ta đau đến nhe răng trợn mắt, cố gắng chống chọi để mắng hắn một câu:
"Kỳ Nguyên ta chỉ bị thương, chứ không bị ngu."
Đúng là không thể trông miệng chó có thể mọc ngà voi.
Quỷ kế của hắn bị nhìn thấu, chột dạ rụt bả vai lại.
12
Hắn kể lại những chuyện đã xảy ra sau khi ta hôn mê.
Dục vương ngấp nghé đông cung đã lâu,
Nhưng Kỳ Nguyên là hoàng thái tôn do tiên hoàng đích thân phong, không đời nào bệ hạ lại đi phế thái tử, nên chỉ có thể hành thích. Hắn và Thẩm Thanh Ngọc cùng lập ra một âm mưu:
Lấy ta làm mồi nhử, ám sát Thái tử, sau đó dựng thành cảnh thái tử đi săn gặp nạn, Hoàng đế đang bệnh nặng, không có khả năng truy cứu. Dục vương dùng chức Thái tử phi đổi lấy sự ủng hộ của Thẩm gia.
Đây cũng là lý do vì sao Thẩm Thanh Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muu-doat-anh-trang/2883716/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.