16
Ta chưa từng làm chuyện này bao giờ trong đời.
Tóc rối như ổ gà, mặt đen như than, quần áo bám một lớp bụi dày, lắc lắc hai cái đã có thể làm người ta phải hắc xì, cuối cùng, còn dán một nốt ruồi giả giống như mấy bà mối.
Lại nhìn Kỳ Nguyên,
Hắn thực sự bất chấp tất cả.
Hắn có thói ở sạch, ngày thường trên quần áo dính một chút tro bụi, hắn đã cau mày phủi rất lâu.
Thế mà lúc này hắn lại bôi ruột cá hôi thối lên cả người, còn đi vào chuồng heo lăn ba vòng, cuối cùng dán đầy vết loét độc trên mặt, vậy mà từ đầu tới cuối hắn cũng chưa từng nói nửa chữ “không” nào.
Đúng là co được dãn được đấy.
Ta đẩy xe ra, Kỳ Nguyên nằm ngửa ở phía trên rên hừ hừ, trông như sắp ngủm tới nơi.
Hai kẻ ăn mày hôi thối đi tới trước cửa thành.
Chờ quan binh đi về phía này, ta lập tức nhào về phía hắn, la lên:
"Ông trời ơi, xin ngài hãy mở mắt ra mà xem! Hãy nhìn tướng công tội nghiệp của ta!”
Hắn run rẩy vươn tay ra:
"Nương tử, để nàng phải đi theo ta chịu khổ rồi.”
Ta nhập tâm diễn đến giống như là thật:
“Không! Tướng công! Chàng đừng chết, chàng cố lên, chúng ta sắp gặp được đại phu rồi!”
"Nương tử"
"Tướng công!"
Quan binh kia lập tức nắm lấy mũi cách xa ra, ghét bỏ phất tay giống như đuổi ruồi:
"Đi đi, mau đi đi."
Cứ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muu-doat-anh-trang/2883714/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.