Editor: An Hạ
nói thẳng ra thì tay nghề nấu nướng của Giang Nhị thực sự không được tốt cho lắm, nhưng mà Giang Nhị lại tự thấy tay nghề của mình cũng không tệ lắm. Lúc còn trẻ ở nước ngoài, anh phải làm việc bán sống bán chết, có thể nói là đã trải qua một cuộc sống vô cùng tồi tệ. Đội của anh cái gì cũng tốt, có giết có cướp, chỉ có duy nhất một điều không tốt chính là đám thanh niên đó không biết nấu nướng.
Giang Nhị là người duy nhất có thể nấu chín đồ ăn.
Dĩ nhiên điều đó đồng nghĩa với việc anh sẽ là người nấu cơm. Tất nhiên người trong đội đều sẽ nịnh nọt, lấy lòng Giang Nhị, dần dà đều sẽ khen ngợi anh. Vì vậy Giang Nhị đã thực sự cho rằng tay nghề nấu nướng của mình khá tốt.
Thế nhưng Lâm Cảnh Tinh lại không nể mặt, phun toàn bộ cháo khét vào mặt Giang Nhị. Lâm Cảnh Tinh nói với vẻ mặt chán ghét: “Đây là cái gì vậy? thật là khó ăn…”
Khuôn mặt của Giang Nhị đen sì. anh giơ tay lên quẹt đi cháo loãng dính trên mặt, vẫn ngồi yên nhìn Lâm Cảnh Tinh: “Thực sự rất khó ăn sao?”
Lâm Cảnh Tinh nhìn dáng vẻ của Giang Nhị thì giống như hiểu ra điều gì đó. Khóe miệng giật một cái, cô thở dài.
Mất bò mới lo làm chuồng, bây giờ còn có thể làm được gì?
Dường như đã muộn, Giang Nhị đã bưng tô cháo đi ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, Lâm Cảnh Tinh được ăn một tô cháo thịt bằm nổi tiếng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muu-do/3292321/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.