“Tổng giám đốc Lê,sáng nay cô Cố về nước rồi.” Trợ lý Lâm Đặc cẩn thận dè dặt đặt văn kiện quyết định điều Cố Du về thành phố A nhậm chức nơi khóc khuất trên bànlàm việc của Lê Chính. 
Đối với việc về nước nhậm chức của Cố Du, trợ lý Lâm Đặc cũng hơi kinh ngạc. 
Lê Chính lật đi lật lại phần văn kiện kia, nhíu mày rất sâu, hỏi: “Chuyện khi nào?” 
Trợ lý Lâm Đặc thành thật trả lời, “Một tuần rồi.” 
“Cô Cố từng về biệt thự.” Trợ lý bổ sung thêm. 
Lê Chính nhướng mày, ý bảo anh ta tiếp tục. 
“Đập hư mấy bình hoa có giá trị, còn giẫm gãy hoa cỏ quý ở hoa viên, còncó…. Cô Cố mang Công Tước đi rồi.” Công Tước là một con mèo Băng-la-đétbọn họ cùng nhau nuôi dưỡng rất nhiều năm. Mấy cây cối quý giá ở hoaviên cũng là tháng trước mới chuyển từ châu Âu về trồng, vốn là yếu ớt,mất bao nhiêu công sức hoa cỏ mới tươi sống lại. 
Ngón tay thondài của cô Cố nhổ tận gốc những cây cối đắt đỏ ném trên mặt đất, bộ dạng hoa cỏ bị phá nát khiến người ta thương tiếc. 
“Đã biết.” LêChính giật khóe môi, vẫn là biểu cảm lạnh lùng thờ ơ như vậy. Trợ lý Lâm Đặc còn muốn nói giúp Cố Du một vài câu êm tai nhưng cũng không có cơhội, không thể làm gì khác hơn là hậm hực lui ra ngoài. 
Trước cửa sổ sát đất trên tầng cao khu nhà ở cao cấp, nhìn thoáng qua thấy cảnhđêm phồn hoa vô cùng mê hoặc. Lê Chính nâng tay tháo lỏng caravat, trong đầu lại hiện ra bộ dáng con mèo nhỏ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muu-do-lam-loan/1281394/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.