Giữa sân khấu mê loạn, ba tên đàn ông như phụ nữ và mấy người đàn ông cường tráng lõa lồ đứng phía sau bắt chước động tác như đang làm tình. Những người ở đây thét chói tai không ngừng. Mặt Hạ Hàm đã đỏ au, đối với màn này không biết nên nói gì mới phải. 
Đám người cách sân khấu gần nhất giơ một nắm đô la lên cao, chỉ cần các dancer vừa tựa vào gần, bọn họ liền nhét đô la vào bên trong quần ngắn của các dancer. Cố Nham cũng sắp muốn ngồi không yên, đã đứng lên chuẩn bị nhảy vào giữa sân khấu. 
Hạ Hàm đưa tay kéo góc áo Cố Nham, năn nỉ nói: “Chúng ta về nhà đi, chắc cậu đã về rồi.” 
Cố Nham thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Hàm đã đỏ, tâm tình chơi đùa lập tức tụt xuống hơn phân nửa, cầm ly rượu trước mặt giải quyết hết, kéo Hạ Hàm bước rời khỏi hộp đêm. 
Ra ngoài hộp đêm, khu phía đông Newyork phồn hoa và lạnh lẽo, Hạ Hàm nắm chặt khăn quàng cổ, nhìn về phía Cố Nham đang đi sau lưng cô. 
“Làm gì mà nhìn tớ?” 
“Không có gì, chỉ là lâu không gặp, có chút nhớ cậu.” Cô cười hì hì, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vì lạnh có chút hồng. 
Cố Nham đi tới vân vê mái tóc lộn xộn của Hạ Hàm rồi ngoan ngoãn vuốt thẳng cho cô. 
Nhưng Hạ Hàm lại nói: “Cố Nham, hồi nhỏ cậu toàn gọi tớ là chị, chưa quên đấy chứ?” Hạ Hàm lùi bước lại, vừa đi vừa nói chuyện với Cố Nham. 
“Chỉ có xinh đẹp tuyệt trần mới làm chị của tớ, điểm này 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muu-do-lam-loan/1281384/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.