Editor: Xu
Beta: Sue
Khương Ngâm không ngờ tới Doãn Toại lại đột nhiên xuất hiện, lời còn chưa nói xong lập tức kẹt ở cổ họng, nửa chữ cũng nhả không ra: "Tại, tại sao anh lại ——"
Nhìn thấy túi xách trên tay Doãn Toại, Khương Ngâm lập tức hiểu ra, yên lặng ngậm miệng.
Cô đưa tay đón lấy túi của mình, nhưng sau khi cầm được túi, Doãn Toại lại không buông tay, ánh mắt tối lại, thâm trầm nhìn cô: "Em vừa nói, tôi cầu xin em gả cho tôi như thế nào vậy?"
Khương Ngâm còn chưa kịp tiếp lời, Khương Bái ở bên cạnh dựa lưng vào cửa xem náo nhiệt, rất chu đáo mà nhanh chóng tiếp lời: "Quỳ xuống đất, rớt một phen nước mắt nước mũi cầu xin."
Khương Ngâm: "..."
Hứng thú xem hai người bọn họ giằng co một lúc, Khương Bái rất có giác ngộ mà tiến vào trong nhà: "Chậm rãi trò chuyện, cái bóng đèn như anh đây nhường chỗ cho hai người."
Ba
Cửa đóng lại.
Khương Ngâm còn đang nắm dây đeo túi xách của mình, thử kéo một chút.
Lúc này, Doãn Toại nới lỏng lực đạo, túi xách liền trở lại trong tay mình.
Mắt thấy đôi giày da bóng loáng kia đi về phía chính mình, Khương Ngâm vô thức lùi lại, lưng rất nhanh dán lên vách tường, cô điềm đạm đáng yêu ngẩng đầu lên, trên mặt mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền như hoa: "Chỉ là đùa một chút thôi, không cần quá so đo a?"
Doãn Toại đứng trước mặt cô, đưa tay tới.
Khương Ngâm bị dọa đến mức bả vai co rụt lại, nghiêng đầu nhắm chặt hai mắt: "Bạo lực là phạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muu-do-du-do/421013/chuong-21.html