Vào đông, tuyết bên ngoài dày đặc, trong phòng mở máy sưởi, trên cửa sổ đọng lại một tầng sương.
Thời tiết quá lạnh, bụng Khương Ngâm ngày càng lớn, cô đã ngừng chụp ảnh từ trước đó rồi, giờ chỉ nhận một vài hàng mục lên kế hoạch chụp ảnh hoặc chỉnh sửa chút hình ảnh.
Những nhiệm vụ này đối với cô dễ như trở bàn tay, gần đây tuyết rơi càng nhiều, cô đành làm việc ở nhà.
Thi thoảng có tình huống phát sinh, cô mới ra ngoài một chuyến.
Lần đầu mang thai, Khương Ngâm rất thích ngủ, nhưng lần này thì không như vậy.
Hôm nay, cô dậy rất sớm, ngồi ở đầu giường mở laptop xem tài liệu.
Doãn Toại từ phòng quần áo đi ra, tay đang thắt cà vạt, anh nhìn về phía cô: "Em xem laptop ít thôi, có hại cho mắt lắm."
Khương Ngâm gõ bàn phim: "Em sắp xong rồi đây."
Doãn Toại đi qua, ngồi xuống mép giường, đóng laptop của cô lại: "Em đã nhìn màn hình hơn một tiếng rồi, nghỉ ngơi chút đã, đi ăn sáng thôi."
Khương Ngâm tức giận nhìn anh: "Anh nhanh tay thật đấy, may mà em có thói quen để chế độ tự động lưu."
Doãn Toại ôm mặt cô, hôn một cái: "Ngoan, ăn chút gì đã, em không đói nhưng có khi bảo bảo trong bụng lại đói rồi."
Vốn dĩ công việc cũng sắp xong rồi, lưng Khương Ngâm mỏi nhừ, cô nghiêng đầu nhìn Doãn Toại mặc âu phục chỉnh tề.
Cánh tay nhỏ nhắn của cô kéo nhẹ cà vạt trước ngực anh, khóe môi chậm rãi cong lên, giọng nói mềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muu-do-du-do/2519025/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.