Khương Ngâm phát hiện bây giờ người đàn ông này càng ngày càng không biết điểm dừng.
Cô bất mãn đẩy bàn tay không đứng đắn kia ra, kéo quần áo che kín người lại: "Ai cần anh kiểm tra? Hơn nữa em chỉ vừa ăn xong, cho dù uống thuốc cũng không có tác dụng nhanh như vậy, đúng không?"
Doãn Toại lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, đuôi mày khẽ giương lên, hờ hững hỏi: "Vậy em cảm thấy bao lâu thì mới có tác dụng?"
Khương Ngâm thuận miệng nói dối: "Có lẽ là ngày mai."
"Ngày mai?" Doãn Toại trầm ngâm rồi nói: "Không phải so sánh nhiều mới có hiệu quả sao, bây giờ anh đo thử một lần trước, ngày mai lại kiểm tra giúp em thêm một lần nữa."
"..."
Khương Ngâm có chút cạn lời trong chốc lát: "Anh ăn đậu hũ mà còn phải tìm một lý do hợp lý cho mình hả?"
Anh tựa như không hiểu ý cô: "Ý của em là lý do anh đưa ra rất hợp lý?"
"Không hợp lý chút nào!"
Khương Ngâm giãy dụa, muốn đi xuống khỏi đùi anh, Doãn Toại ôm chặt cô không cho, sau đó liền dứt khoát bế người lên.
Cô kinh ngạc hô một tiếng, ôm cổ anh: "Anh muốn làm gì?"
Doãn Toại ôm cô đi về phía thang máy: "Không phải chê anh tìm lý do sao? Vậy anh không tìm nữa."
Cửa thang máy mở ra, anh đi vào, sau khi ấn số tầng và đóng cửa mới rũ mắt nhìn cô: "Đương nhiên là muốn ngủ em."
Khương Ngâm: "..."
Trở lại phòng ngủ, vì không để Khương Ngâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muu-do-du-do/2518984/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.