Một vài sợi tơ cùng dải lụa chật vật rơi xuống. Trân châu trắng cùng những hoa văn bị thấm ướt tỏa ra thứ ánh sáng lộng lẫy đắt giá.
Silla ngồi xổm xuống, ôm đầu gối, cẳng chân khép lại. Liều mạng lùi về phía góc tường, đây là tư thế duy nhất trước mắt có thể hơi che kín anh lại. Nửa năm qua anh đã trải qua và chịu quá nhiều sự giày xéo và làm nhục. Người mẫu phòng vẽ tranh, công việc này cũng không đê tiện lắm, chỉ là không biết tại sao mà tất cả những người thuê mướn Silla đều là những kẻ hạ lưu... Vậy nên những lời nói tục tĩu và ánh mắt chăm chú xăm soi sớm đã trở thành bình thường với anh.
Mất đi quần áo để che đậy, mồ hôi đang tràn trề trên da dẻ nhanh chóng trở nên đông cứng lại. Silla lạnh đến phát run, khuỷu tay phải lại vì xót ruột mà đau. Di chứng sinh ra từ hồi anh khiêng ván gỗ quá vất vả ở bến tàu vẫn chưa khỏi hẳn. Khuỷu tay phải vẫn sẽ đau đến mức làm anh nhíu mày khi bị gập cong đến một mức độ nào đó. Anh đã từng thử bôi lên nước thuốc giá rẻ ở ngoài nhưng vẫn không có tác dụng. Anh cũng không nỡ tiêu nhiều tiền thuốc cho mình. Anh sẽ càng vui hơn nếu dùng những đồng tiền này mua đậu hà lan và thịt dê cho Đạo Văn ăn nhiều hơn. Ngược lại anh đã từ lâu không làm công việc chân tay, anh cũng không cần phải có một cánh tay phải khỏe mạnh làm gì nữa.
... Thậm chí ngay cả Đạo Văn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muse/215111/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.